Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Trúng Số Đổi Mạng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Mỗi lần tôi nhắc đi bệnh viện, anh ta lại bảo toàn lừa tiền, rồi ngăn cản tôi.

 

Khi tôi bước vào phòng bệnh, mẹ chồng đang ngồi bên giường, nhỏ giọng nói chuyện với Lý Vỹ – người vừa mới mở mắt.

 

"Con à, mẹ hỏi bác sĩ rồi, chỉ là phổi có cục u nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng đâu."

 

"Chờ thêm vài hôm nữa, con ra viện rồi, để con dâu dẫn mẹ con mình đi du lịch vòng quanh thế giới."

 

"Mẹ nói thật đấy, nó trúng năm mươi triệu lận, tiêu không hết đâu, đợi nó chết rồi, tiền cũng là của con thôi. Bây giờ phải cố gắng dưỡng bệnh, nghe chưa?"

 

Tôi nhìn cái sự ngu muội của bà ta, không buồn tranh luận.

 

Tôi chỉ bảo sẽ thuê hộ lý chăm sóc cho Lý Vỹ, tôi còn phải đi làm, không thể ngày ngày ở đây trông anh ta.

 

Lý Vỹ không nói được gì, toàn thân cắm đầy ống truyền, chỉ trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận.

 

Mẹ chồng giật tay tôi:
"Thuê hộ lý? Hứa Đào Đào, năm mươi triệu đó là cô đổi mạng con trai tôi mà có, cô phải tự tay chăm sóc nó!"

 

Tôi nhún vai:
"Đổi mạng anh ta? Bác sĩ nói bệnh này kéo dài cả chục năm rồi đấy. Bà với anh ta không tự đi khám, còn trách ai?"

 

"Nói đúng hơn, chẳng phải bà mới là người hại anh ta sao? Chính bà thỉnh tượng thần gì đó đặt trong phòng anh ta, đặt xong là ói máu, chẳng phải điềm xấu do bà mang tới?"

 

Vừa nhắc đến chuyện đó, mặt bà ta trắng bệch.

 

Toát mồ hôi lạnh.

 

"Không... không phải tôi! Không phải tôi mà!" – Giọng bà ta run rẩy, nhưng không phản bác nổi.

 

"Không phải tôi! Lúc đó nó còn khỏe mà! Là cô! Cô nói lấy mạng con tôi đổi lấy năm mươi triệu, nói xong là nó sụp luôn! Là do cô!"

 

Bà ta lao vào đẩy tôi, mất hết lý trí.

 

Người nhà bệnh nhân xung quanh vội can ngăn.

 

Bà ta lại tiếp tục gào khóc kể khổ, hắt nước bẩn vào tôi:

 

"Mọi người ơi, tôi tận mắt thấy con dâu tôi nói sẽ lấy mạng con trai tôi để đổi lấy năm mươi triệu! Vừa nói xong là trúng thưởng ngay!"

 

Bà ta cam đoan chắc nịch, ngực phập phồng vì giận.

 

"Còn dám nói không liên quan đến cô ấy!"

 

Tôi thở dài:
"Ồ, nếu linh nghiệm vậy, lần sau tôi dùng mạng bà nhé? Tiện cho hai mẹ con bà có nhau ở dưới đấy."

 

Bà ta lập tức lăn ra ngất.

 

 

 

13

 

Vì chút tình người cuối cùng, tôi thuê hai hộ lý thay nhau chăm sóc bà ta và Lý Vỹ.

 

Còn tôi thì bay đến nơi lĩnh giải.

 

Sau đó lập tức mua nhà trong một khu cao cấp ở thành phố khác, đón bố mẹ tôi về ở.

 

Nơi đó an ninh chặt chẽ, để tránh đám họ hàng nhà chồng tìm đến xin tiền.

 

Bố mẹ tôi cũng không hề hé lộ chuyện tôi trúng số.

 

Ngược lại, mẹ chồng thì đi rêu rao khắp nơi.

 

Nào là "con dâu bất hiếu", "khắc chồng", "nguyền rủa chồng chết"...

 

Tôi vốn định để lại chút thể diện cuối cùng cho Lý Vỹ, ai ngờ bà ta và đám họ hàng vì không liên lạc được với tôi nên càng làm tới.

 

Mẹ chồng thậm chí còn nhận lời phỏng vấn của phóng viên.

 

Đem chuyện riêng của tôi ra bán đổi lấy tiền, khiến tiệm bánh của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, buộc phải tạm đóng cửa.

 

Đến nước đó rồi, tôi cũng chẳng cần nhân nhượng nữa.

 

Tôi ngừng thuê hộ lý, cũng ngừng trả tiền viện phí.

 

Đồng thời bán luôn căn nhà từng là nơi ở của cả gia đình.

 

Ngày dọn đi, mẹ chồng bám riết không chịu rời, hét lên:
"Đây là nhà của con tôi!"

 

Tôi cười dịu dàng:

 

"Mẹ à, nếu không bán nhà thì lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho anh ấy?"

 

"Bán rồi thì nó ra viện biết ở đâu? Chẳng lẽ lang thang?"

 

"Không sao, ra viện con sẽ cho anh ta chỗ rộng hơn để nằm."

 

Vì không còn tiền chữa bệnh, mẹ chồng tới bệnh viện nằng nặc đòi bác sĩ cho Lý Vỹ xuất viện.

 

"Nó chỉ bị cục u nhỏ ở phổi thôi mà! Ở đây lâu thế làm gì? Bệnh viện là nơi rút tiền thôi!"

 

Bà ta tranh cãi om sòm với bác sĩ.

 

Một người nhà bệnh nhân nhỏ giọng nhắc:
"Không phải u nhỏ đâu… là ung thư phổi giai đoạn cuối đấy ạ."

 

Bà ta móc tai:
"Ung thư phổi giai đoạn cuối cái gì? Không hiểu gì hết! Ngày xưa bọn tôi có bao giờ bị mấy bệnh này đâu!"

 

Trên giường, Lý Vỹ nghe hết.

 

Mặt anh ta tái nhợt, toàn thân mềm nhũn.

 

Anh ta đồng ý xuất viện.

 

Nghe nói mẹ chồng đưa anh ta về quê.

 

"Con à, mẹ nói thật, dù Đào Đào có đòi ly hôn cũng đừng ký! Nó có năm mươi triệu cơ mà! Kể cả có ly hôn, mình cũng phải lấy được bốn mươi triệu!"

 

Bà ta còn đi rêu rao khắp làng xóm, khoe con dâu trúng số năm mươi triệu, giờ thành triệu phú rồi.

 

Chỉ chờ con trai khỏe lại sẽ đưa họ về thành phố sống.

 

Lý Vỹ không nói gì.

 

Anh ta yếu đến mức không thể mở miệng nữa.

 

Đêm đó, anh ta ra đi.

 

 

 

14

 

Mẹ chồng tôi phát điên chỉ sau một đêm.

 

Bà ta không chịu nổi cú sốc mất chồng khi còn trẻ, giờ về già lại mất nốt con trai.

 

Người thân lần lượt bỏ đi, bà sụp đổ hoàn toàn.

 

Bà ôm xác con trai, cười ngây dại:
"Vỹ à, bố con tới đón chúng ta rồi."

 

Nhưng không ai trả lời bà nữa.

 

Cuối cùng là hàng xóm tốt bụng giúp bà chôn cất Lý Vỹ.

 

Giờ thì đúng là anh ta được ngủ ở nơi rộng rãi hơn rồi.

 

Mẹ chồng tôi cũng biến thành kẻ điên.

 

Không còn chải tóc, rửa mặt, cũng không làm đồng áng gì nữa.

 

Cứ để mặc cỏ hoang mọc đầy bờ ruộng.

 

Ngày ngày lang thang đi lại khắp nơi, không ai biết cuối cùng bà ta đi đâu, sống chết thế nào.

 

 

 

15

 

Lần cuối cùng tôi nhắc đến Lý Vỹ, là dịp Thanh Minh đi đốt vàng mã.

 

Anh ta chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ tôi.

 

Mẹ chồng cũng vậy.

 

Chắc là cảm thấy bản thân quá tội lỗi, chẳng dám về gặp.

 

Tôi giữ lời, đốt cho họ… năm mươi triệu.

 

Một người phụ nữ đứng bên tôi, cũng cầm một xấp vàng mã ném vào lửa.

 

Tôi ngẩng đầu, là gương mặt quen thuộc.

 

Chính là cô gái từng là ảnh nền điện thoại của Lý Vỹ – Tiểu Mai, mối tình đầu của anh ta.

 

Tôi ngạc nhiên hỏi sao cô lại ở đây.

 

Cô ấy mỉm cười:
"Nghe nói chị trúng số năm mươi triệu, chúc mừng nhé."

 

Thì ra cô vẫn còn nhớ Lý Vỹ.

 

"Còn mẹ Lý Vỹ trước đây cứ luôn miệng bảo nếu trúng số sẽ đón em quay về sống cùng."

 

Tay cô khựng lại giữa không trung.

 

"Vậy à? Bà ta lừa chị thôi."

 

"Em và Lý Vỹ sớm đã không thể nào nữa rồi."

 

Tôi hỏi, giờ có tiền, em có từng hối hận vì không chọn anh ta không?

 

Cô ấy cười cười, như nghe được câu hỏi ngốc nghếch.

 

Rồi tôi mới biết, năm xưa họ chia tay không phải vì nghèo, mà vì trong lúc yêu nhau, Lý Vỹ bị bắt nhiều lần vì… mua dâm.

 

"Em chưa từng nghĩ sẽ quay lại với anh ta." – Cô nhìn ánh lửa cháy rực. – "Mấy lời bà ta nói chỉ để chọc tức chị thôi, chị mà tin là dại."

 

Những điều này, tới hôm nay tôi mới biết.

 

Bảo sao Lý Vỹ không bao giờ cho tôi động vào điện thoại của anh ta.

 

Còn bao nhiêu bí mật nữa, tôi chẳng cần biết.

 

Dù sao anh ta cũng chết rồi.

 

Việc gì phải bận tâm về người đã chết?

 

"Chúc mừng chị, vừa phát tài, vừa… tiễn được chồng."

 

Cô ấy nhìn tôi, chìa tay ra.

 

Tôi hơi khựng lại.

 

Cứ tưởng là tình địch, ai ngờ lại là đồng đội.

 

Tôi nắm lấy tay cô.

 

Khối u trong lòng ngực bao năm qua bỗng tan biến.

 

Tôi nhìn đống lửa, nói với Lý Vỹ lời cuối cùng:

 

"Từ nay, tôi sẽ không đốt tiền cho anh nữa. Cũng không đến thăm nữa."

 

"Kiếp sau, bớt chơi vé số, học cách trân trọng người bên cạnh đi."

 

 

 

16

 

Tôi dùng một nửa số tiền trúng thưởng quyên góp cho Quỹ Hy Vọng.

 

Phần còn lại, tôi giữ lại để lo cho bố mẹ và tương lai.

 

Nhiều năm sau, tôi lái xe ngang qua con phố cũ, đi ngang qua tiệm vé số từng giúp tôi trúng giải.

 

Nó đã đóng cửa từ lâu.

 

Ông chủ tiệm tạp hóa đối diện nói với tôi:

 

"Chị chưa nghe à? Chủ tiệm đó trúng số xong thì ngoại tình. Vợ anh ta tức quá giết cả chồng lẫn nhân tình, sau đó cũng tự sát luôn."

 

"Con trai duy nhất của họ vì chịu không nổi cú sốc, cũng nhảy sông tự tử."

 

Tôi nhìn sang tiệm vé số cũ, trong đầu lại hiện lên cảnh Lý Vỹ cúng bái thần tài, cầu phát tài, cầu trúng lớn, cầu vợ chết.

 

Thì ra, một đêm giàu có… cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Loading...