Trước Khi Cái Chết Đến
Chương 1
1.
Người như tên, tôi tên là Bạch Nguyệt Quang, là Bạch Nguyệt Quang sẽ chết sớm trong tiểu thuyết ngược văn.
[Điểm cốt truyện hiện tại: Bạch Nguyệt Quang về nước dự tiệc!]
[Đếm ngược đến lúc ký chủ tử vong: 30 ngày!]
Ha ha, đây không phải tiệc mừng trở về, rõ ràng là bữa tiệc cuối cùng của tôi.
Đối diện với tôi, nam chính đang nhìn tôi mỉm cười, dường như muốn cùng tôi hồi tưởng lại.
Nhưng tôi không muốn, ai từng đọc truyện ngược đều biết nam chính là tai họa lớn nhất.
Tôi muốn tránh xa nam chính để được an toàn.
Tôi lập tức đứng dậy làm gián đoạn buổi tuyển chọn và lao về phía anh chàng đẹp trai bên ngoài cửa kính.
“Tôi chỉ thích người này thôi. Nếu trước khi chết mà có được một người bạn trai như thế này thì tôi có chết cũng cam lòng!”
Như sợ người khác không tin, tôi lập tức cầm những bông hoa giả được đặt trang trí trên bàn ăn lên.
Tôi đứng trước mặt anh chàng đẹp trai, miệng ngậm một bông hoa và nói: “Xin chào anh chàng đẹp trai, anh có muốn kết hôn với tôi không?”
2.
Khi tôi thực sự cầm trong tay giấy chứng nhận kết hôn của tôi và Lục Tịch, tôi vẫn cảm thấy chuyện này không thể tin được.
Tôi lén nhìn một bên mặt của Lục Tịch khi anh ta ngồi ở ghế lái.
Anh ấy quá đẹp, đẹp đến mức tôi không thể nhịn được mà chụp lén một tấm và đăng lên mạng xã hội để tuyên bố chính thức.
Tôi đang cúi đầu chỉnh sửa văn bản đăng kèm hình, nhưng Lục Tịch đột nhiên gọi tôi: “Chị này, tôi có thể hỏi một câu riêng tư, được không?”
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi vô cùng lo lắng.
Tuy nhiên, việc này có quá nhanh không?
“Nếu chúng ta kết hôn, chị có thể chết mà không hối tiếc, đúng không?”
“Đừng nói dối tôi nhé!”
Não của tôi đang cố gắng hiểu câu hỏi của anh ta, nhưng hệ thống đã hoạt động và trả lời thay.
[Mới có mấy phút không giám sát, cô đã ký hợp đồng với Tử thần rồi!]
[Lục Tịch, nghiệp vụ đứng hàng top trong nghề tử thần, chắc chắn cô đã bị anh ta cho vào danh sách công việc rồi.]
Tôi coi anh ấy như tình yêu, anh ấy lại xem tôi như một nhiệm vụ lớn?!
Vậy mà tôi đã nghĩ rằng tình yêu cuối cùng cũng đến gõ cửa, nhưng thực tế là tử thần đến gõ cửa?
Lục Tịch thấy tôi im lặng thì nghiêng đầu lại gần tôi.
Ánh mắt của anh ta rơi từ khuôn mặt phức tạp của tôi xuống văn bản trống trơn trên điện thoại và Lục Tịch cười.
Lục Tịch dường như cũng không muốn giấu diếm danh tính tử thần của mình
Sự chú ý của anh ấy đang dành cho những việc khác: “Chị là con người nhưng lại không thích công khai tình yêu sao?”
Tay của anh ấy luồn qua ngón tay tôi, và nắm chặt.
Tôi đột nhiên tỉnh lại và nhìn vào hành động rút điện thoại di động của Lục Tịch.
Anh ta ngây thơ chớp mắt, và khuôn mặt tôi phản chiếu trong đôi mắt tươi cười của anh ấy.
“Chị muốn công khai không?”
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, cân nhắc, nhanh chóng nắm chặt tay anh ấy.
Thôi kệ mợ đi vậy! Dù sao tôi cũng sẽ chết!
Công khai đi nào!
3.
Trước vẻ đẹp tuyệt vời đó, sự tức giận của tôi dần giảm đi.
Nhưng khi tôi trở về đến tiểu khu, một câu hỏi lại xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi quay lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang theo sau tôi.
“Vậy giờ anh… là một kẻ thất nghiệp và vô gia cư à?”
Tử thần đang nhìn chằm chằm vào tôi, nghĩ về điều đó, rồi gật đầu trong đôi mắt tuyệt vọng của tôi.
“Chị, chị nói tôi thất nghiệp à? Quả thực tôi đang không có việc làm.”
Tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt.
Lục Tịch đứng trước mặt tôi, anh ấy cao ráo, đẹp trai, dưới ánh sáng trông như một vị thần.
Đáng tiếc anh ta là tử thần, lại còn là một tử thần nghèo khổ nữa chứ.
Tôi lặng lẽ tìm hình nền của thần tài và đổi ảnh nền.
Ai biết được ngay sau đó màn hình điện thoại lại bị một bàn tay che lại. Tôi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt đang cười của Lục Tịch.
“Chị à, thần đang đứng trước mắt chị, sao chị còn đi tìm thần khác?”
Tôi cạn lời, không thể giải thích được nên đành giả câm nhìn xuống điện thoại. Tử thần và thần tài giống nhau sao?
Giây tiếp theo, tay của Lục Tịch rời khỏi màn hình, nhưng mắt tôi lại mở to.
Bởi vì trên màn hình có mấy đồng tiền vàng cỡ lớn!
Lục Tịch mỉm cười và giải thích rằng đây là những đồng tiền vàng lấy từ ao ước nguyện của tử thần, và nếu không đủ, có thể lấy thêm.
Tôi ngồi trên ghế sofa, dịch mông ra phía trước và đưa tay vòng quanh đùi lớn của Lục Tịch.
“Ông xã tử thần yêu dấu, có thể phun ra thêm nhiều đồng vàng, được không?”
Tử thần lập tức trổ tài ném đồng xu vàng! Quả là điều tuyệt vời!
4.
Sau vài ngày nhận được rất nhiều đồng tiền vàng của Lục Tịch, cuối cùng tôi đã thỏa mãn.
Lục Tịch nhìn tôi ôm con heo đất tiết kiệm, sau một lúc mới nhẹ nhàng đưa ra câu hỏi.
“Chị, vậy mối quan hệ của chúng ta bây giờ là gì đây?”
Ánh sáng trong nhà hơi mờ ảo, giọng nói nhẹ nhàng kết hợp với khuôn mặt đẹp trai của anh ấy.
Tôi hít một hơi thật sâu, lắc lắc con heo đất: “Chúng ta tất nhiên là mối quan hệ kinh doanh đơn thuần!”
Những ngày này, để tránh không để sắc đẹp mê hoặc, tôi đã vội vã chia phòng ngủ với Lục Tịch.
Tôi còn nói dối rằng, những đồng tiền này là tiền thuê mà anh ấy trả tôi, Lục Tịch chỉ cười mà không nói gì.
Nhưng hôm nay, khi Lục Tịch đưa tôi đến cửa phòng ngủ, anh ấy đã lên tiếng.
“Nhưng chị ơi, chúng ta không phải là vợ chồng sao? Chúng ta chia phòng như này liệu có đúng không?”
Không biết có phải là cảm giác của tôi hay không, nhưng hình như biểu cảm của Lục Tịch có chút oan ức.
Tôi nuốt nước bọt, quyết định nhéo đùi mình để tăng thêm quyết tâm, nhưng biểu cảm của Lục Tịch chợt hoảng loạn.
“Chị ơi, chị đang chảy máu kìa.”
Chảy máu? Nhưng hệ thống không có cảnh báo, hệ thống bị hỏng à?
“Phải chăng là có đồng nghiệp khác muốn tìm cách lấy mạng của tôi, muốn giành nhiệm vụ với anh sao?”
Lời nói đùa của tôi không làm Lục Tịch cười nổi, cánh tay của anh ấy nắm chặt hơn.
“Không, chỉ cần một mình tôi phụ trách là đủ rồi.” Giọng điệu của anh ấy và vòng tay lạnh lẽo khiến tôi cảm thấy bình tĩnh lại.
Thật vậy, ai dám tranh giành thành tích với tử thần thuộc hàng Top này chứ?
Khi tôi lấy gương ra nhìn, không thể không chửi tục: “Mẹ nó, là máu mũi của mình.”
Cảm giác xấu hổ này khiến tôi muốn đào ba thước đất rồi trốn xuống.
Tôi cào đầu nắm tóc, nhưng khi nhìn lên thì phát hiện Lục Tịch đã quay lại.
Tôi giả vờ ho khụ khụ và cố gắng thay đổi chủ đề, đẩy tình huống khó xử này sang Lục Tịch.
Tôi trêu đùa Lục Tịch: “Lục Tịch, anh không phải tử thần sao? Làm sao lại có hiểu sai vụ này thế?”
Môi Lục Tịch mím chặt, gượng cười.
Khi tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ không trả lời thì Lục Tịch lại lên tiếng giải thích.
“Tôi thường trực tiếp chặt đầu đoạt mạng, mũi chảy máu… thật sự là tôi chưa từng thấy qua.”
Lúc này, tôi mới nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của Lục Tịch!
Hay lắm, là một đao đoạt mạng cơ đấy.
5.
Tôi mới về Trung Quốc để tiết kiệm tiền, vật dụng trong nhà cũng bình thường.
Lúc này, vách kính phòng tắm bị hơi nước bao phủ, mơ hồ có đường nét của một thân hình vạm vỡ.
“Chết mợ.” Tôi lau nước mũi lần nữa.
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Lục Tịch lại là Tử thần. Ai mà không bị mê hoặc đến chết chứ?
Không thể ở lại lâu hơn nữa.
Tôi bỏ chạy về phòng và ngay giây tiếp theo đã lập tức hối hận.
Vì trong nhà chỉ có một phòng tắm, và đã đến lúc tôi phải đi tắm.
Sau một hồi loay hoay, tôi bấm vào tài khoản WeChat của Lục Tịch và định nói cho anh ấy biết.
[Ừm… chồng, anh đang ở trong phòng ngủ sao?]
Tôi nhận thấy chữ ký WeChat của Lục Tịch là: “Cuối cùng đã tìm thấy Bạch Nguyệt Quang của tôi.”
Tôi hơi đỏ mặt, vô cùng khâm phục năng lực hoạt động của Lục Tịch.
Làm tử thần, để hoàn thành công việc thu phục ở thế giới loài người, việc học hỏi văn hóa loài người và hòa nhập vào xã hội loài người là điều không hề dễ dàng.
Đơn cử như bây giờ anh đóng vai người yêu của tôi rất tận tâm.
Lục Tịch nhanh chóng trả lời: [Tôi đang làm việc, sắp về rồi. Chị có cần tôi mang gì không ~]
Đang đi làm sao? Là thu thập đầu của con người à?
Vậy thì đừng mang cho tôi bất cứ thứ gì!
Tôi lẩm bẩm vài câu chiếu lệ rồi vui vẻ bước vào phòng của Lục Tịch.
Nhìn kỹ, tôi thấy Lục Tịch đã dọn dẹp phòng ngủ, trên bàn chỉ có một cuốn sách mỏng.
Bên trong đầy những cái và bức ảnh kế bên. Những bức ảnh có những con số tương ứng. Chắc hẳn đó là những linh hồn mà Lục Tịch đã thu thập được trong nhiều năm qua.
Tôi tìm cả nửa ngày mà không thấy tên tôi.
Tôi gấp cuốn sổ lại, kết quả tay run lên khi lấy ra ảnh chụp kẹp trong sổ, đó là khi tôi đang học đại học ở nước ngoài.
Đằng sau bức ảnh là một dãy số dài, là số căn cước của tôi.
Vậy là anh ta đã bắt đầu nghĩ đến việc sử dụng tôi để tính thành tích? Mã hóa của tôi khá độc đáo, nghiệp vụ cao cấp đúng là không giống ai.
Tôi phàn nàn khi vào phòng tắm, vừa tắm vừa uống rượu, điều đó khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi tôi đang tắm, hình bóng đằng sau cánh cửa kính chợt hiện lên trong đầu tôi.
Tôi không khỏi cảm thấy hơi choáng váng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tâm trí tôi đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng.
Bởi vì đèn phòng tắm đột nhiên tắt.
Và vào giây phút cuối cùng khi đèn tắt, tôi dường như nhìn thấy một bóng người đang đứng ngoài cửa phòng tắm.