TRƯỚC KHI TÔI QUA ĐỜI, CON TRAI MUỐN TÔI THA THỨ CHO CHỒNG NGOẠI TÌNH - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:31:31
Trước lúc lâm chung, chồng giường bệnh, thú nhận rằng và "bạch nguyệt quang" của ở bên ngoài một đứa con.
“Nếu tại em, Phương Tĩnh Nghi cũng què một chân. Chúng nợ cô một đứa trẻ.”
“ em yên tâm, ngoài đứa trẻ , từng vượt ranh giới với cô .”
Con trai cũng khuyên nhủ:
“Mẹ , vì mà dì Phương và ba lỡ dở cả đời. Ngay cả điều đó cũng thể tha thứ cho ba ?”
Họ đầu giường , khiến như trở thành ngoài.
tức đến mức lên cơn đau tim, cấp cứu thành.
Khi mở mắt, về ba mươi năm .
Người thanh niên Trương Vệ Đông chăm chú :
“Hứa Lệ Nhiên, dù em xinh cũng học thức, nhưng vẫn lấy em.”
Lần , gạt tay :
“ đồng ý.”
—--
Thời điểm sống thật .
Khi tỉnh dậy, Trương Vệ Đông cứu lên từ sông.
Toàn ướt sũng, quần áo xộc xệch, tựa lòng .
Là con gái của giám đốc nhà máy dệt, hiểu phiền toái .
Quả nhiên, xung quanh tụ tập ngày càng đông, tư thế mật giữa và Trương Vệ Đông càng khiến bàn tán xôn xao.
“Ôi chà, chẳng là con gái giám đốc Hứa Lệ Nhiên ? Còn cứu cô là Trương Vệ Đông – thanh niên trí thức xuống vùng quê đúng ?”
“Chậc chậc chậc, cô bé bất cẩn thế chứ.”
“Để đàn ông cứu thế , còn ai dám lấy?”
Bởi lẽ, thời đại bảo thủ đó, nam nữ thêm một cái cũng đủ dị nghị.
Giữa thanh thiên bạch nhật, mật như với Trương Vệ Đông, quá hai ngày chuyện sẽ truyền khắp nhà máy, gán cho cái mác “hư hỏng”.
Trương Vệ Đông càng nhíu mày, cúi đầu hỏi :
“Cô gái, em chứ?”
“Có cần đưa em đến trạm xá? Hay đưa em về nhà?”
Kiếp , vì cảm kích mà ngượng ngùng gật đầu “”, đó mơ mơ màng màng đưa về nhà mắt, vội vã kết hôn.
lúc , nước sông cho choáng váng, mở mắt thấy khuôn mặt Trương Vệ Đông.
Nghĩ đến những lời từng khi chết, lòng dậy sóng.
Khi định khoác áo ngoài cho , lập tức đẩy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truoc-khi-toi-qua-doi-con-trai-muon-toi-tha-thu-cho-chong-ngoai-tinh/1.html.]
Không nhịn nữa, nôn .
Nôn xong, lau mặt, giữ cách và khách sáo:
“Không cần phiền , tự về .”
như con gà mắc mưa, xoa trán lảo đảo về hướng nhà.
Trên đường , sức vỗ đầu, mong thể dốc hết “nước” trong đầu kiếp ngoài.
Kiếp , dù nhà máy dệt tai mắt nhiều, vẫn cố tình tìm cớ gặp .
Sau khi kết hôn, ngày càng lạnh nhạt với , tự an ủi rằng “hôn nhân là mồ chôn của tình yêu”.
Tình yêu phai nhạt, nhưng hôn nhân vẫn còn, thế là đủ, ít nhất còn một mái nhà.
Cho đến một ngày, khi Trương Vệ Đông sắp về hưu, say xỉn về nhà lúc nửa đêm.
thương , nấu cho một bát canh giải rượu:
“Lại uống nhiều thế… sức khỏe là quan trọng nhất.”
“May mà con trai chúng cũng giống , sắp thăng chức tổ trưởng , vui lắm, ăn cơm còn chê bai ai…”
Anh đẩy canh , b.ắ.n tung tóe lên tay , để vài vết bỏng.
“Đủ ! Cô gánh nặng gia đình đổ lên đầu , còn lắm lời!”
Anh lẩm bẩm: “Ngày xưa thà lấy Tĩnh Nghi còn hơn…”
Phương Tĩnh Nghi là cô gái xuống vùng quê cùng Trương Vệ Đông.
Cô què một chân, một nuôi con gái.
thương cảnh của cô , đây còn nhờ chồng dẫn con trai mang chút đồ ăn, đồ chơi sang cho hai con cô giải khuây…
Lẽ nào…
choáng váng ngất xỉu, tỉnh giường bệnh, mặt là gia đình “bốn ” của họ.
Trương Vệ Đông mặt cảm xúc – một phụ nữ già nua:
“Hứa Lệ Nhiên, em , chân của Tĩnh Nghi là do ngày chúng cưới , cô xe đ.â.m khi thần trí tỉnh táo.”
“Chúng nợ cô một đứa con, đúng chứ?”
“Trừ đứa con , cả đời từng phản bội em. Vậy mà em còn hài lòng?”
Con trai cũng khuyên nhủ:
“Mẹ, cả bà nội cũng tổn thương dì Phương.”
“ dì trách , còn học vấn nên luôn dạy con học bài.”
“Công việc của con hiện tại cũng là do dì Phương giúp đỡ, ?”
“Mẹ, giấy báo tử của . Ba chỉ tha thứ, cũng ?”