TRƯỚC KHI TÔI QUA ĐỜI, CON TRAI MUỐN TÔI THA THỨ CHO CHỒNG NGOẠI TÌNH - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:31:34
nhạo, như kẻ ngốc:
“Còn , Trương Vệ Đông, tệ như thế còn đòi cưới? Hay là nghĩ thế giới chỉ còn là phụ nữ?”
Trương Vệ Đông nghẹn lời.
lúc đó, góc tường vang lên một tiếng động, tiếp theo là tiếng hét chói tai.
Góc đó quen lắm, máy móc cũ chất đống, Phương Tĩnh Nghi va cũng bình thường, chỉ rõ là vô tình cố ý.
Cô gái mặc váy trắng loạng choạng chạy .
Cô ôm bàn tay rỉ máu, yếu ớt Trương Vệ Đông:
“Anh Vệ Đông, em xin , em cố tình lén.”
“Chỉ là… tình cờ ngang qua.”
“Anh Vệ Đông, em đau quá.”
Trương Vệ Đông lúng túng , nhanh chóng tiếng “đau” của cô hấp dẫn.
Anh :
“Đây là đồng hương của , cô cùng lên thành phố giải quyết công việc.”
Thì ?
gật đầu định rời , chặn .
Có vẻ Trương Vệ Đông khó chịu vì quá dửng dưng, mím môi, mặt dày hỏi:
“Hứa Lệ Nhiên, cô thể đưa chúng đến trạm xá ?”
“Tự , đường thì hỏi .”
Nói xong đầu bỏ .
Không hứng thú xem trò diễn của họ.
—------------
Tưởng rõ ràng như thế, Trương Vệ Đông – giữ thể diện – chắc chắn sẽ từ bỏ.
Không ngờ, là Phương Tĩnh Nghi đến tìm .
Kiếp , ký ức sâu đậm nhất của về cô là cô đến thăm trong bệnh viện khi sắp qua đời.
Người phụ nữ sống sung sướng cả đời, bàn tay vẫn trắng trẻo, mịn màng.
Cô nâng bàn tay thô ráp, chai sạn vì chăm lo nhà cửa của , mắt đầy giễu cợt:
“Hứa Lệ Nhiên, dù chị là vợ hợp pháp của thì ?”
“Anh yêu thương , chăm sóc , cả đời cho dính nước lạnh.”
“Mẹ cưng chiều , con trai bám lấy .”
“Còn chị, chị gì?”
Từng câu dịu dàng như d.a.o đ.â.m tim .
Đến giờ thấy cô , vẫn thấy buồn nôn.
Phương Tĩnh Nghi nào .
Cô chớp đôi mắt ngấn lệ, vẻ đáng thương:
“Hứa Lệ Nhiên , em hiểu lầm chị và Vệ Đông ?”
“Giữa bọn chị chỉ là tình bạn trong sáng thôi, em đừng nghĩ nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truoc-khi-toi-qua-doi-con-trai-muon-toi-tha-thu-cho-chong-ngoai-tinh/3.html.]
Tình bạn trong sáng...
Câu , cô đang bôi nhọ “tình bạn” “trong sáng” nữa.
thừa ý đồ của Phương Tĩnh Nghi.
Trương Vệ Đông vì trở về thành phố, vì tiền đồ, nhất định cưới .
Cô rõ, nhưng cam lòng.
Lần đến tìm , ngoài mặt là để giải thích, thực chất là để thị uy.
Hai diễn trò lố bịch quá, dài dòng và buồn nôn.
Phương Tĩnh Nghi vẫn đang dịu dàng kiên nhẫn giải thích về “tình bạn” của họ, bực cắt ngang:
“Cô xong ? Xong thì đây.”
Ngay lập tức, Phương Tĩnh Nghi kéo tay .
theo phản xạ hất cô .
Một giây —
“Hứa Lệ Nhiên! Cô gì thế!”
Trương Vệ Đông giận dữ lao đến, kéo Phương Tĩnh Nghi lòng:
“Tĩnh Nghi chuyện tử tế với cô, cô thô lỗ như ?”
ngạc nhiên đôi nam nữ mặt, trái tim tưởng như c.h.ế.t của vẫn cảm thấy chua xót.
Cô cứ nhất quyết kéo để mấy lời giải thích nhảm nhí, nhưng .
sai chắc?
“Trương Vệ Đông, ai gì cũng .”
mỉm :
“ lúc cũng mặt ở đây, để rõ cho cả hai cùng .”
“ và đây liên quan, bây giờ liên quan, càng dính dáng gì.”
“Tốt nhất đừng đến tìm nữa, nếu , sẽ để cả nhà máy là đồ vô !”
Từ hôm đó, Trương Vệ Đông và Phương Tĩnh Nghi biến mất khỏi tầm mắt mấy ngày.
dù họ biến mất, tin đồn trong nhà máy càng lan rộng.
Nào là và Trương Vệ Đông sắp thành đôi, sắp trở thành con rể giám đốc Hứa, từ đó phất lên.
Nào là thực dụng, vong ân bội nghĩa, ơn cứu .
thì mải lo ôn luyện, buồn để ý, nhưng bố thì hết.
Một hôm, ông trực tiếp hỏi :
“Con gái, nếu giữa con và Trương Vệ Đông hiểu lầm gì, thì , đừng giấu trong lòng.”
“Bố thấy thằng bé cũng đấy.”
bất lực ông:
“Bố, con và chẳng khác gì dưng, gì mà cần rõ?”
Bố trầm ngâm, cuối cùng vẫn :
“Nhà Trương gia tuy nghèo, nhưng thằng bé điều, bố thấy cũng tệ.”
“Huống hồ, nó còn cứu con.”