Trường Lạc
Chương 4
20.
Sau tết Nguyên Tiêu, Hiến Châu truyền đến tin tức, địa phương đột nhiên gặp phải bão tuyết trăm năm khó gặp. Vô số nhà cửa của dân chúng đều bị tuyết lớn đè sập, toàn bộ mùa màng của họ cũng chet.
Những con đường thông tới Hiến Châu đều đã bị tuyết lớn phủ kín. Lương thực bên ngoài vào không được, lương thực dự trữ của Hiến Châu chủ có thể chống đỡ dân chúng toàn châu ăn hai tháng.
Nhưng thư cầu cứu này được đưa tới vào giữa đông, đã qua hai tháng…… Thánh Thượng lúc này lệnh cho Võ An Hầu cùng Phò mã tới Hiến Châu cứu trợ thiên tai. Phò mã triều ta cũng có thể vào triều làm quan.
Khi nghe Thánh Thượng sắp xếp Phò mã và Võ An Hầu đi làm cùng một việc, ta liền hoài nghi, cái gọi là vụ án Hoa Dương công chúa chỉ sợ chính là có liên quan đến việc này. Huống chi chuyện cứu trợ thiên tai vốn cũng rất dễ dàng r ơi đ ầu.
21.
Vật tư cứu trợ thiên tai và ngân lượng đều cần thời gian để chuẩn bị. Thánh thượng lệnh Phò mã cùng Võ An Hầu hai ngày sau xuất phát. Ta trước tiên đi gặp Hoa Dương công chúa.
“Mẫu thân, chuyện cứu trợ thiên tai không phải chuyện nhỏ, bệ hạ làm sao lại phái phụ thân đi làm việc này?”
Hoa Dương công chúa có chút ngoài ý muốn nhìn ta một cái, nói: “Quả thật không phải chuyện đùa, cho nên bệ hạ cũng phái Thái Tử đi theo, thái giám truyền chỉ vừa mới rời đi một khắc trước.”
Vị Thái Tử này chính là trưởng tử của Thánh Thượng. Nghe nói lúc nhỏ đã đặc biệt thông minh, rất được Thánh Thượng yêu thích. Thêm nữa lại là đứa con đầu tiên của Thánh Thượng, cho nên Thái tử từ nhỏ đã được Thánh Thượng mang theo bên người, tự mình giáo dưỡng.
Hài tử tự mình nuôi lớn, tình cảm so với những nhi tử khác tự nhiên là bất đồng.
“Không sai.” Hoa Dương công chúa lên tiếng trước: “Lần này tới Hiến Châu cứu trợ thiên tai, nếu làm tốt trên người Thái tử sẽ có thêm một phần công lao.”
“Nhưng nếu không làm tốt thì sao?” Ta hạ giọng hỏi. Thật ra ta cũng không thể hoàn toàn xác định vụ án Hoa Dương công chúa kiếp trước có liên quan đến lần cứu trợ thiên tai này hay không. Nhưng phò mã và Võ An Hầu đi làm cùng một việc, việc này lại làm cho ta rất để ý.
Hoa Dương công chúa trào phúng nói: “Nếu việc này không làm tốt, cũng sẽ có Phò mã và Võ An Hầu chắn ở phía trước, Thái tử sẽ không bị liên luỵ gì.”
Nghe giọng điệu này của Hoa Dương công chúa, dường như có rất nhiều bất mãn với vị Thái Tử điện hạ này.
“Mẫu thân, việc này còn có đường sống quay về không?” Ta thử hỏi. Không đợi Hoa Dương công chúa mở ta liền tiếp tục nói: “Chuyện cứu trợ thiên tai không phải chuyện đùa, trước mắt lại có Thái Tử đi theo, nếu thật sự xảy ra sai lầm gì, chỉ sợ……”
Hoa Dương công chúa lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ kim khẩu ngọc ngôn, làm gì có chuyện thay đổi mệnh lệnh chỉ trong một đêm?”
Hoa Dương công chúa dừng một chút, lại nói: “Vị bệ hạ này của chúng ta, cũng không phải là người dễ nói chuyện như vậy.”
Chuyện đã thành kết cục đã định, việc này không thể đùn đẩy, ta chỉ có thể dặn dò Phò mã nhiều lần, phải giữ cẩn thận bạc và vật tư cứu trợ thiên tai.
Trong những câu chuyện đó, mỗi khi nói đến cứu trợ thiên tai thì không thể tránh khỏi từ “tham nhũng”. Chỉ là lần này người đi là phụ thân mà không phải Hoa Dương công chúa, ngược lại làm cho ta thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao kiếp trước người bị liên lụy là Hoa Dương công chúa, mà không phải Phò mã. Có lẽ là ta suy nghĩ quá nhiều cũng nói không được.
Dù sao kiếp trước vụ án của Hoa Dương Công chúa còn ba năm nữa mới xảy ra.
23.
Nhưng đêm trước khi Phò mã xuất phát, ta gặp ác mộng. Vụ án của Hoa Dương công chúa lại xảy ra. Ta không thấy sự việc cụ thể, chỉ thấy Hoa Dương công chúa quỳ gối trước mặt Thánh Thượng, Thánh Thượng vẻ mặt lạnh lùng để cho nàng tự mình lựa chọn.
Là tự mình chet, hoặc là để Phò mã chet. Hoa Dương công chúa sau khi trở lại phủ công chúa, liền tự tay viết một phong thư hòa ly và một phong thư khác, sai người đưa tới thiên lao, giao cho Phò mã.
Nàng lại phân phó quản gia, giải tán tất cả nô bộc phủ công chúa, thưởng cho mỗi người một trăm lượng bạc. Đêm đó, Hoa Dương công chúa tự thiêu ở phủ công chúa.
Điều duy nhất khiến ta cảm thấy may mắn chính là Hoa Dương công chúa đã uống thuốc đ ộc trước khi phóng hỏa phủ công chúa. Ít nhất nàng không phải chịu đau đớn khi bị thiêu sống.
Nhưng ta vẫn bị giấc mộng quá mức chân thật này dọa tỉnh. Ta quyết định thật nhanh, lệnh cho Xuân Tín thu dọn hành lý. Ta quyết định theo Phò mã tới Hiến Châu!
24.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
Đời trước, Hiến Châu cũng từng xảy ra bão tuyết. Chỉ là ta cũng không biết quan viên được phái đi cứu trợ thiên tai là ai. Sau trận tuyết rơi, cũng chưa từng nghe có quan viên bởi vậy mà bị cách chức điều tra.
Huống hồ khi đó ta còn không biết quan hệ giữa mình và Hoa Dương công chúa, tự nhiên cũng sẽ không quan tâm chuyện liên quan đến Hoa Dương công chúa. Hôm nay sau khi gặp ác mộng này, ta không thể an tâm ở lại kinh thành nữa.
Ta đợi đến sáng sớm hôm sau, mới đem quyết định của mình nói cho Hoa Dương công chúa. Nàng đương nhiên là cực lực phản đối.
“Lần này đi Hiến Châu đường xá xa xôi không nói, Hiến Châu bên kia còn xảy ra chuyện….”
Hoa Dương công chúa không nói tiếp, mà là nói: “A Anh, khi con người bị đói thì chuyện gì cũng có thể làm. Con thân là nữ nhi, người làm mẹ như ta sao có thể để con đến nơi đó chứ?”
Tất nhiên ta biết Hiện Châu bây giờ rất nguy hiểm. Tính toán thời gian, lương thực dự trữ của Hiến Châu chỉ sợ đã sớm tiêu hao hầu như không còn. Những người tị nạn vì mạng sống, bất cứ thứ gì có thể giúp họ sống sót, họ đều ăn.
Con người là vậy. Khi xảy ra nạn đói, sẽ có người vì sống sót mà lựa chọn ăn thịt đồng loại của mình. Tôi kể lại giấc mộng đêm qua cho Hoa Dương công chúa.
“Cho dù mẫu thân có đồng ý hay không, nữ nhi nhất định phải đi Hiến Châu.”
25.
Hoa Dương công chúa cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Điều kiện là nàng sẽ theo ta tới Hiến Châu. Lần này chúng ta không gióng trống khua chiêng đi, mà dẫn theo vài tên hộ vệ cùng một thái y, lén lút rời khỏi kinh thành.
Từ xưa đến nay, đại nạn qua đi sẽ có dịch bệnh kéo đến. Hoa Dương công chúa không yên lòng, liền cầu Thánh Thượng cử một thái y đi cùng. Nhưng chúng ta không đi cùng đường với Phò mã.
Hoa Dương công chúa nói: “Với tính tình của phụ thân con, nếu biết được chúng ta muốn theo hắn tới Hiến Châu, nhất định sẽ không đồng ý, cho nên chúng ta phải tiền trảm hậu tấu.”
Cho nên dọc theo đường đi, chúng ta đều đi không quá gần… Khi đến Hiến Châu, tuyết đọng trên đường còn rất dày, cần dọn dẹp xong mới có thể đi về phía trước. Ven đường không thấy thi thể của dân thường trong tuyết, nhưng trên đường sau khi dọn dẹp có rất nhiều xương trắng.
Hoa Dương công chúa như là ý thức được chuyện gì, lúc này hạ lệnh rời khỏi nơi đây trước. Trong xe ngựa, Hoa Dương công chúa lo lắng nói: “A Anh, chuyện ta lo lắng chỉ sợ đã xảy ra, chúng ta trước tiên tới thành trấn lân cận nghỉ chân, Hiến Châu này con tuyệt đối không thể đi được.”
Ta trắng mặt, lo lắng nói: “Trước mắt cũng chỉ có thể như thế.”
Tất nhiên là ta biết những mảnh xương trên đường có ý nghĩa gì. Cho dù trước khi rời khỏi kinh thành trong lòng đã có dự cảm, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. Cũng may lần này Thái tử cũng tới Hiến Châu, Thánh Thượng phái không ít binh mã hộ tống, an nguy của Phò mã không cần lo lắng.
Ta suy nghĩ một chút, lại nói: “Mẫu thân, chờ chúng ta tìm được chỗ nghỉ chân, sau đó xin người hãy sai người gửi thư cho phụ thân, nếu bên kia ông ấy có xảy ra chuyện, chúng ta cũng có thể sớm chuẩn bị…”