Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Truy Ngược Dấu Vết - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

10.


Hôm sau, tôi ngủ đến tận trưa mới xuống nhà mua đồ ăn sáng.


Cảnh sát cải trang vẫn đứng ngoài cổng khu dân cư, không lại gần tôi.


Nhưng khi tôi vừa rẽ sang một cửa tiệm nhỏ bên đường—WeChat liền có tin nhắn gửi đến:


 “Cô Trần, cô định đi đâu vậy? Cần chúng tôi hỗ trợ không?”

 


Kể từ khi tôi bất ngờ thay đổi lộ trình và đụng phải xác chet, thái độ của cảnh sát với tôi cũng trở nên thận trọng hơn.


Ngoài bảo vệ, trong đó còn có một phần giám sát.


Tôi trả lời:


 “Điện thoại tôi bị lỗi, gọi điện không nghe được. Tôi định đem sửa, nếu không được thì quay lại.”

 

Gửi xong, tôi đứng trước cửa tiệm sửa điện thoại chờ phản hồi.


Rất nhanh, tin nhắn đến:


 “Được, chúng tôi không hạn chế quyền tự do của cô, chỉ cần báo trước nếu định đi xa là được.”

 

 “Cảm ơn.”

 


Tôi cất điện thoại, bước vào cửa tiệm.

 

---


Cửa tiệm nhỏ, cũ kỹ.


Chủ tiệm cúi gập người sau một tủ kính bám bụi,


Không thấy rõ mặt, đang cặm cụi sửa một chiếc điện thoại bị tháo tung.


Mũ len đen, tóc dài phủ gáy, áo khoác cũ dính bẩn, trông lôi thôi uể oải.


Chỉ có đôi bàn tay là lạ thường—trắng trẻo, dài, linh hoạt.


Nghe tiếng bước chân, người kia vẫn cúi đầu, giọng khàn khàn:


 “Cần gì?”

 


Tay phải tôi siết chặt đồ trong túi, bình tĩnh đáp:


 “Tôi có một chiếc điện thoại cũ bị khóa bằng mật khẩu, bên trong có dữ liệu quan trọng, nhưng tôi quên mất mật khẩu rồi, anh có thể mở khóa giúp không?”

 


 “Điện thoại?”


Chủ tiệm khựng lại, đặt dụng cụ xuống.

 


 “Dòng gì, đưa tôi xem.”

 


 “Anh chờ chút.”

 


Tôi khẽ gật đầu, tay trái luồn vào túi áo—cố ý làm chậm,

Ánh mắt đối phương bám theo từng cử động.


 “À… quên mất, tôi vội quá nên không mang theo rồi.”


Tôi cười ngượng, lộn cả túi trái ra làm bằng chứng.

 


Nhưng khi ngẩng lên—đối phương đã tháo khẩu trang.


Là người quen.


Hắn từng cứu tôi thoát đám đông trên tàu điện ngầm.


Nhưng bây giờ, đã không còn là cậu trai trẻ ngoan ngoãn nữa.


Hắn tháo kính, bỏ mũ, để lộ vẻ lạnh lùng sắc bén.

 

---


 “Cô phát hiện ra điều gì từ lúc nào?”


Biết kế hoạch bại lộ, tôi cũng không cố giả vờ nữa.

 

 “Ngay khi bước vào.”


“Quần áo không vừa, cố tình che mặt, khom lưng nghiêng người—không giống dáng vẻ của người làm nghề sửa chữa lâu năm.”

 


Tôi còn có thể viện cớ chủ tiệm nghèo, tiết kiệm, tính cách khép kín.


Nhưng… chính đôi tay kia mới là điểm đáng ngờ nhất.


Người đàn ông gù lưng, tóc rối, giọng khàn khàn, khoác áo cũ kỹ—

lại có một đôi tay trẻ trung, sạch sẽ và khéo léo.


Khi đã nghi ngờ, những chi tiết khác cũng dần trở nên phi lý.


Hắn gật đầu:


 “Cô sắc bén hơn tôi nghĩ.”

 


Hắn đứng dậy, tháo tóc giả và áo khoác, để lộ vẻ ngoài thật.


 “Cô đã nhận ra ngay từ đầu, nhưng vẫn cố tình nhắc đến điện thoại khóa mật khẩu—để thử tôi, đúng không?”


“Nhưng giờ thì rắc rối rồi. Cô không muốn đưa tôi điện thoại, còn tôi thì nhất định phải lấy được nó.”

 


Ánh mắt hắn cố định vào túi bên phải của tôi.


Không gian chật hẹp, vóc dáng cao lớn của hắn tạo nên áp lực khủng khiếp.


Tôi lùi lại một bước:


 “Cảnh sát đang ở ngoài kia, chỉ cần tôi lên tiếng là họ sẽ xông vào ngay.

Đến lúc đó, dù anh có chế ngự được tôi, cũng chẳng kịp lấy được gì.”

 


Hắn đứng yên, ánh mắt trầm lại, như đang cân nhắc…

 

Một lúc sau, hắn mới cất giọng, từng chữ như được cân nhắc kỹ:

“Cô Trần, hình như cô đã hiểu lầm lập trường của chúng tôi.


Từ đầu đến cuối—kể cả sau khi lấy được chiếc điện thoại—những việc chúng tôi làm… đều không liên quan đến cô.


Cô chỉ là người vô tình bị cuốn vào chuyện này mà thôi.”


“Chỉ cần bây giờ cô giao nộp điện thoại, tôi có thể đảm bảo: sẽ không ai làm khó cô nữa, càng không có chuyện làm tổn hại đến cô.”


Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, không né tránh:

“Thế còn đêm hôm đó, kẻ giết người cầm con dao đầy máu ngồi rình trong nhà vệ sinh mấy tiếng đồng hồ chỉ để chờ tôi về—anh nghĩ thế là 'không làm hại tôi' à?”


Hắn không hề chột dạ, chỉ thản nhiên đáp:

“Hắn… không phải người của chúng tôi.”


“Nhưng chính sự tồn tại của hắn mới càng chứng minh lời tôi nói.


Những thứ không thuộc về mình—cầm vào sẽ chỉ rước họa.


Nếu cô đưa thứ đó cho tôi, mối nguy mà nó kéo theo cũng sẽ chuyển sang tôi.”


Tôi nhíu mày:

“Thế còn cái xác trong tay các người?


Các người bắt được hung thủ rồi lại thả đi—cũng là vì lý do 'bất đắc dĩ'?”


Đối phương thoáng khựng lại, rồi gật đầu:

“Chúng tôi có lý do của mình.”


“Lý do gì?”


Hắn nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh nhưng chứa ẩn ý:

“Cô biết quá nhiều chuyện, chưa chắc đã là điều tốt.


Cô chỉ cần biết: hợp tác với chúng tôi—là lựa chọn thông minh nhất của cô.”


Tôi không phản bác ngay, chỉ hơi nheo mắt, ngập ngừng rồi nói:

“Tôi không phản đối việc hợp tác.


Nhưng tôi muốn biết rõ—Trần Kiều Kiều chết như thế nào.”


Thấy tôi bắt đầu dao động, đối phương cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn suy nghĩ giây lát rồi nói:


“Cái chết của Trần Kiều Kiều… thực ra là một tai nạn.”


“Thứ cô đang giữ trong tay, trên một mức độ nào đó—rất quan trọng.


Không chỉ chúng tôi, còn có những bên khác cũng đang nhắm vào nó.


Nhưng không phải ai cũng có thông tin chính xác, và càng không phải ai cũng dùng phương pháp ôn hòa.”


“Cô gái livestream ấy—sống cùng tòa nhà với cô, tuổi tác tương đương, cách ăn mặc cũng tương tự.


Khi thông tin truyền đạt không rõ ràng, thì hung thủ rất dễ nhầm lẫn mục tiêu—cô hiểu chứ?”


Tôi im lặng hồi lâu rồi hỏi:

“Ý anh là… mục tiêu ban đầu của hung thủ, là tôi?”


Hắn gật đầu chắc nịch.


Một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tôi.


Thì ra, tôi không phải là người tình cờ chứng kiến.


Hung thủ không phải giết người xong rồi sợ lộ mới tìm tôi bịt miệng.


Mà ngay từ đầu—hắn đã muốn giết tôi.


Đèn ở căn hộ 202 bật sáng, hắn nhìn thấy bóng tôi bên khung cửa sổ mới phát hiện “giết nhầm người”, nên lập tức quay lại hiện trường để “khắc phục hậu quả”.


Tôi cắn chặt môi.


Vì sao… hắn lại muốn giết tôi?


Chỉ vì một chiếc USB mà tôi chưa từng biết đến cho đến tận hôm qua sao?


Hay… còn có lý do khác?


11


“Thứ các người muốn tìm… rốt cuộc là gì?”


“Không thể tiết lộ.”


Có lẽ hắn đã nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt tôi, giọng điệu bắt đầu dịu xuống:


“Kẻ hiền lành không có tội, nhưng giữ báu vật trong người lại là họa.


Cô giữ thứ không nên giữ bên mình, chỉ chuốc thêm phiền phức.


Chi bằng giao nó ra ngay bây giờ.”


“Vụ này sẽ kết thúc nhanh hơn cô tưởng đấy.


Bạn trai của Trần Kiều Kiều vốn không hài lòng chuyện cô ấy làm streamer, thường xuyên uống rượu và bạo hành.


Chỉ trong tuần trước khi cô ấy chết, hắn đã liên tục đe dọa: nếu cô ấy còn qua lại với người khác, hắn sẽ giết.


Khi đó, cảnh sát sẽ bắt được hung thủ.


Nhưng kẻ đứng sau… sẽ đổ mọi tội lỗi lên đầu cô.


Một mình cô không chống lại được bọn họ đâu.”


Tôi lập tức phản bác:


“Nhưng thi thể đã từng bị đánh cắp, rồi lại bị đem đi phi tang lần nữa—này rõ ràng không đơn giản là thuê người giet.


Cảnh sát chắc chắn sẽ nhận ra điểm bất thường này…”


Hắn khẽ cười:


“Không quan trọng. Nếu tôi đoán không lầm—bạn trai Trần Kiều Kiều, lúc này đã bị bắt rồi.”


Tôi cau mày:


“Sao anh lại biết? Mà tại sao tôi phải tin anh?”


“Tôi có nguồn tin riêng. Không tin thì cô tự xem tin tức đi.”


Tôi nửa tin nửa ngờ, lấy điện thoại ra tra tin địa phương.


Thật không ngờ—có một bản tin vừa được đăng cách đây vài phút:


 “Qua điều tra, Trần XX (nữ, 26 tuổi) và bạn trai Triệu XX (nam, 28 tuổi) từng có nhiều mâu thuẫn tình cảm.


Triệu XX hiện bị nghi là hung thủ chính, đã bị cảnh sát bắt giữ.


Các thông tin liên quan sẽ được cập nhật sau.”

 

Người đối diện rõ ràng đã biết trước thông tin này, nên mới ung dung đến vậy.


Trong phòng bỗng trở nên im phăng phắc.


Trái ngược với vẻ mặt căng thẳng của tôi, kẻ đứng sau quầy càng lúc càng thư thái, như thể mọi thứ đều nằm trong tính toán.


Nhưng hắn không nhận ra rằng—tôi đã âm thầm lùi dần về phía cửa.


Khi thời cơ chín muồi, tôi đột ngột dùng tay đẩy cửa sau lưng, bước thẳng ra ngoài.

 

---


Vẻ bình thản trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là sự sửng sốt.


“Cô làm vậy là sao?”


“Không có gì cả—chỉ là… tôi không thể tin anh.”

 

---


Trên thực tế, mãi cho đến khi bước vào tiệm này, tôi vẫn chưa thể lý giải vì sao trong điện thoại lại có dòng ghi chú đe dọa kia.


Nếu bọn họ chỉ muốn xóa dấu vết liên hệ, việc xóa tin nhắn đã là quá đủ—tôi sẽ không thể biện hộ gì được.


Nhưng họ vẫn cố tình để lại một câu cảnh cáo.


Thời gian chỉnh sửa ghi chú là sơ hở lớn nhất.


Nếu bị cảnh sát khác phát hiện, nó sẽ trở thành bằng chứng cho thấy nội gián đang hoạt động.


Vậy mà bọn họ vẫn chấp nhận mạo hiểm để lại dấu vết này.


Giờ thì tôi đã hiểu.


Mục đích thực sự của dòng tin đó không chỉ để đe dọa tôi—mà là để… phá hủy hoàn toàn lòng tin của tôi vào cảnh sát.


Bởi vì trong hoàn cảnh tuyệt vọng, cảnh sát chính là chỗ dựa cuối cùng của một người bình thường.


Chỉ khi niềm tin đó bị dập tắt, tôi mới thực sự rơi vào hoảng loạn, mới coi bọn họ như cứu cánh duy nhất.

 

Vừa rồi cũng vậy, hắn luôn nhấn mạnh rằng tôi đang gặp nguy hiểm,


rằng cảnh sát không đáng tin,


rằng kể cả có bắt được hung thủ, thì kẻ đứng sau cũng sẽ bình an vô sự—tất cả chỉ là chiêu trò tâm lý, khiến tôi sợ hãi,


khiến tôi tin rằng chỉ còn cách trao vật trong tay, mới có thể bảo toàn tính mạng.


Nhưng điều đó—không đồng nghĩa với việc họ đáng tin.


Tôi rời khỏi tiệm sửa điện thoại, chậm rãi đi về hướng cổng khu dân cư.


Trong lòng nặng trĩu, nhưng vẻ ngoài vẫn bình thản như không.


Tôi bắt đầu xâu chuỗi lại mọi chuyện.


Đến hiện tại, tôi có thể xác định chắc chắn:


Chiếc USB kia rất quan trọng.


Có ít nhất hai phe đang nhắm vào nó:


1. Bên đã ra tay giết người—và người đứng sau vụ giết hại Trần Kiều Kiều.

 

2. Bên hôm nay tôi vừa chạm mặt—người đàn ông giả làm chủ tiệm sửa máy, cùng tổ chức “cảnh sát giả”.


Nhưng… không, chưa chắc họ là "cảnh sát giả".


Bọn họ có thể truy cập thông tin báo án của tôi,


thậm chí còn để lại lời đe dọa trong chiếc điện thoại đã được coi là vật chứng.


Điều này chứng minh rằng—họ có khả năng xâm nhập vào nội bộ cảnh sát.


Nhưng... từ thái độ kiêng dè của người đàn ông kia với cảnh sát cải trang đứng ngoài cửa,


có thể thấy, người của bọn họ trong nội bộ cảnh sát—chưa đến mức “muốn làm gì thì làm”.


Nói đến kẻ áo đen hôm đó.


Cái chết của Trần Kiều Kiều diễn ra rất nhanh.


Nếu hung thủ đột nhập chỉ để “tìm đồ”, vậy thì việc giet người là hoàn toàn vô nghĩa.


Lý do hợp lý duy nhất chính là: nhiệm vụ của tên đó không phải tìm kiếm—mà là giet người diệt khẩu.


Một bên tìm kiếm, một bên muốn thủ tiêu.


Phương pháp có thể giống nhau, nhưng mục tiêu lại hoàn toàn đối lập.


Hồi nãy, những điều gã kia nói có một nửa là thật:


Chiếc USB này rất nguy hiểm.


Mang theo bên mình, sẽ chuốc lấy họa.


Nhưng đồng thời—nó cũng là thứ duy nhất giữ cho tôi còn sống.


Khi còn giữ nó, hắn và thế lực đứng sau sẽ phải dè chừng.


Bởi họ sợ tôi giao nó cho phe đối lập.


Sợ bí mật bị phanh phui.


Nhưng nếu tôi giao nó đi—trở thành người trắng tay, nhưng vẫn bị liên lụy vào vụ này…


Vậy thì lúc đó, tôi mới thực sự không còn đường sống.


Nghĩ tới đây, tôi siết chặt chiếc USB nhỏ trong túi áo.


Tôi phải tìm mọi cách để mở được nó, biết rõ bên trong chứa cái gì.


Trong đầu tôi lại hiện lên cái tên: Triệu Vũ.


Ông ta rốt cuộc là ai?


Tại sao chiếc USB do ông ấy để lại lại khiến nhiều thế lực ráo riết truy tìm đến thế?


Vì sao đến cả nội bộ cảnh sát cũng xuất hiện chia rẽ, không thể xác định rõ ai đứng về phía ai?

 


Và…


vụ tai nạn xe khiến ông ấy thiệt mạng—liệu có thật chỉ là tai nạn?


Hay… cũng là một màn “diệt khẩu” được ngụy trang kỹ lưỡng?


12


Tôi lại ngồi trước màn hình máy tính, lấy bức ảnh trong bài báo khen thưởng ra làm manh mối.


Dùng công cụ nhận diện hình ảnh trực tuyến—thử vận may.


Không ngờ, sau khi hệ thống quét qua hàng chục tấm ảnh tương tự, tôi thật sự tìm được một đầu mối mới.


Công nghệ nhận diện khuôn mặt giờ đây chính xác đến mức kinh ngạc.


Đó là một tấm ảnh chụp màn hình—chất lượng khá mờ.


Tôi thử nhấp vào bài đăng gốc nhưng tiếc rằng nó đã bị xóa.


Tuy nhiên, từ dải chạy chữ ở đáy màn hình và logo kênh phía góc trái, tôi đoán được—


đây là một chương trình tin tức địa phương có tên "Trực tiếp đời sống dân sinh", từng phát 


sóng trên Đài truyền hình Giang Thành.


Tôi tiếp tục tra cứu về chương trình ấy.


Nghĩ rằng nếu tìm được bản đầy đủ, biết đâu sẽ moi thêm được thông tin về cảnh sát Triệu Vũ.


Nhưng tiếc là đây không phải chương trình phát trực tuyến, đã phát sóng từ lâu, cũng không mấy nổi tiếng.


Trên mạng gần như không lưu trữ bản gốc nào cả.


Manh mối mới lóe lên chưa lâu, lại rơi vào ngõ cụt.


Tôi hơi chán nản, quay lại màn hình chính, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp màn hình vừa rồi.


Không ngờ, lần này lại có một phát hiện mới—dòng chữ chạy dưới cùng, nhỏ xíu, hóa ra cũng là một phần của chương trình.


Dù hơi mờ, nhưng vẫn có thể đọc được:


 "Cảnh sát nhiệt tình giúp cụ bà tìm gà mái. Hôm sau cụ đem gà nấu canh mang tới cảm ơn."

 

Tôi sững người hai giây, thẫn thờ nghĩ:


Thì ra tin tức năm đó cũng “mặn” thế này à…


Nhưng đây lại là một hướng điều tra mới.


Tôi liền gõ cụm từ “Cảnh sát tìm gà mái, cụ bà nấu canh cảm ơn” vào trình duyệt.


Không ngờ—tìm được thật!


Một bài viết có tiêu đề: “Tin tức dở khóc dở cười của đài địa phương, có gì mà hài vậy?”


Bài viết là tổng hợp các tin tức kỳ lạ, câu chuyện “bà cụ nấu gà cảm ơn” xếp thứ tư.


Nội dung rất chi tiết:

“Ở khu dân cư Hạnh Phúc Lý, quận Tân Thương, thành phố Giang Thành,

một bà cụ lớn tuổi từ quê lên sống với con trai.”


Vì thương con gà mái nhà nuôi (vừa đẻ trứng, vừa thân thuộc), bà cụ nhất định phải đem gà lên thành phố.


Nhưng nhà con trai không có ban công, lại ở nhà tầng.


Gà đi vệ sinh bừa bãi, bốc mùi, khiến con dâu và con trai đau đầu.


Cả hai nhiều lần khuyên ngăn không được, con trai cuối cùng lén đem con gà đi vứt.


Bà cụ biết chuyện, khóc lóc ầm ĩ, còn đến đồn cảnh sát báo án “mất gà”.


Cảnh sát nhiệt tình hỗ trợ tìm lại.


Trong quá trình trò chuyện, phát hiện ra bà cụ lo sợ mình trở thành gánh nặng cho con cái, nên mới giữ gà lại, tính lấy trứng đem bán kiếm chút tiền.


Sau khi cảnh sát giúp giải hòa giữa các bên, bà cụ tự nguyện bỏ gà,

và mang canh gà tới tận nơi cảm ơn cảnh sát.


Một tin tức tưởng như buồn cười, lại thật sự rất ấm lòng.

 

Chi tiết đáng chú ý nhất:

“Vụ “mất gà” không đủ điều kiện khởi tố, cảnh sát tên Triệu đã dùng thời gian ngoài giờ làm việc để giúp tìm gà.”

Mà thời điểm tìm được gà—ông ấy đang trên đường đi chợ.


Điều này chứng tỏ: chợ và khu dân cư Hạnh Phúc Lý gần nơi ông ấy sinh sống.


Nghĩa là—ông có thể sống gần đó.

 

Tôi rút điện thoại, tra bản đồ.


Gõ vào “Khu dân cư Hạnh Phúc Lý”.


Cách tôi 36 km,


phải đổi xe buýt – tàu điện – rồi lại xe buýt,


cuối cùng đi bộ thêm 1 km.


Sáng hôm sau, tôi bắt đầu hành trình, lên xe buýt tại cổng khu nhà.


Đang giữa đường, thì cảnh sát gọi điện cho tôi:


Nghi phạm chính trong vụ Trần Kiều Kiều đã bị bắt.


Vụ án sắp khép lại, nên sẽ ngừng cử người theo dõi tôi.


Tôi tỏ vẻ hiểu chuyện.


Sau nhiều lần đổi tuyến, tôi đến ga cuối.


Quận Tân Thương ở rìa Giang Thành, giáp vùng ven,


kém phát triển hơn trung tâm rất nhiều.


Dù có nhà máy chuyển về, thì cũng toàn là nhà máy công nghiệp nặng.


Không khí vẩn bụi rõ rệt.


Tôi theo bản đồ đi bộ đến khu Hạnh Phúc Lý.


Đây là khu dân cư kiểu cũ—đường hẹp, xe đậu ngổn ngang.


Muốn đi qua, tôi phải liên tục tránh xe.


Nhưng ngay khi tôi tránh một chiếc ô tô,


cảm giác bất thường ập đến.


Có người theo dõi tôi.


Tôi quay đầu lại.


Dù khu này cũ kỹ, nhưng rất náo nhiệt,


người bán kẻ mua, người lớn trò chuyện, trẻ con chơi đùa.


Chính vì vậy, ai đó “khác biệt” sẽ rất dễ lộ diện.


Một người đàn ông—cao lớn, đội mũ lưỡi trai, mặc đồ thể thao xám.


Tuy ăn mặc bình thường, nhưng rõ ràng không hợp với khung cảnh.

 

Tôi đứng lại bên sạp cam, vừa chọn cam, vừa lén quan sát.


Càng nhìn… càng thấy quen.


Nhất là dáng lưng thẳng tắp khi anh ta giả vờ nghe điện thoại,


hay cử chỉ khéo léo khi tránh người già đi ngang.


Rất giống… cảnh sát.


Một suy nghĩ thoáng qua—và tôi lập tức hiểu ra điều gì khiến tôi thấy lạ.


Anh ta không giống kẻ theo dõi, mà giống người đang… bảo vệ tôi.


Trước kia, cảnh sát từng âm thầm bảo vệ tôi khi hung thủ còn chưa bị bắt.

Cảm giác này rất quen thuộc.


So sánh chiều cao, dáng người… tôi lập tức nhận ra người đó là ai.


Nhưng nếu cảnh sát nghi ngờ tôi, họ có quyền tra camera,

đâu cần phải “bám đuôi”?


Càng không cần cử người từng tiếp xúc với tôi đi theo dõi.


Trừ khi—việc này không phải vì nhiệm vụ.


Mà là hành động cá nhân.

 

Trước khi anh ta kịp phản ứng, tôi băng qua đám đông, đi thẳng tới chỗ anh ta trốn.


 “Anh Ngô, theo dõi tôi lâu vậy—muốn nói chuyện gì sao?”

 


Ngô Việt thấy tôi tiến lại gần, thu điện thoại về, bỏ luôn lớp ngụy trang.


 “Cô Trần phản ứng nhạy thật. Thi vào học viện cảnh sát chắc còn giỏi hơn tôi.”


Tôi không tiếp lời khách sáo.


 “Anh tìm tôi có việc gì?”

 

Hắn hơi lúng túng, khẽ ho một tiếng.


 “Thực ra hôm nay tôi tới đây… không hoàn toàn vì nhiệm vụ.”


“Tôi muốn hỏi thêm vài chi tiết… liên quan đến vụ Trần Kiều Kiều.”


 “Nhưng tôi nghe nói… nghi phạm chính đã bị bắt?

Chẳng phải vụ án sắp kết rồi sao?”


Ngô Việt gật đầu:


 “Đúng vậy. Nhưng như tôi nói—tôi tới đây không hoàn toàn vì công việc.”


Anh ta ngừng một lúc, rồi giọng hạ xuống, ánh mắt cũng nghiêm túc hơn nhiều:


 “Tôi nghĩ… vụ Trần Kiều Kiều—không đơn giản như vậy.”

 

13

 

Để tiện nói chuyện, tôi và Ngô Việt cùng bước vào một quán mì bên đường.


Quán không lớn, được chia làm hai khu bằng một tấm ván gỗ dài.


Bên trái là khu ăn uống, bàn ghế kê sát nhau chật kín.


Bên phải là khu nhào bột, nơi ông chủ vừa nhận đơn vừa làm mì tại chỗ, tay chân thoăn thoắt.


Giờ ăn trưa, quán náo nhiệt, chẳng ai để tâm tới hai người vừa đẩy cửa bước vào.


Tôi và Ngô Việt chọn một bàn nhỏ nơi góc quán, gọi hai bát mì, rồi anh mới bắt đầu kể về vụ án Trần Kiều Kiều.


Trần Kiều Kiều, tên thật là Trần Phượng Nguyệt, từng bỏ học giữa chừng, làm nhân viên bán quần áo ở huyện quê, sau đó chuyển nghề làm streamer.


Những hộp hàng mang tên tôi trong nhà cô ấy—thật ra là quà do fan gửi tặng.


Trần Phượng Nguyệt sợ bạn trai mình—Triệu Tiểu Quân—phát hiện, nên cố ý điền thông tin người nhận là tôi.


Khi bị tra hỏi, có thể nói nhầm lẫn của nhân viên giao hàng, để tránh bị hắn nổi cơn.

 

Triệu Tiểu Quân là bạn trai cô ấy, cũng là đồng hương.


Cô vì yêu anh ta mà bỏ việc, theo anh lên thành phố mưu sinh.


Nhưng Triệu là kẻ lười nhác, làm công việc tay chân nào cũng không trụ nổi.


Cuối cùng chỉ xin được chân bảo vệ ở một công ty điện tử.


Công việc yêu cầu trực đêm, nên anh ta ở ký túc xá gần chỗ làm, chỉ khi đổi ca mới về thăm bạn gái.


Cũng vì thế mà trong một thời gian dài, anh ta không phát hiện bạn gái mình dùng cách gì để kiếm tiền và giữ chân người hâm mộ.


Đến khi phát hiện Trần Phượng Nguyệt hẹn gặp fan ngoài đời, hắn tức giận cãi nhau ầm ĩ, 


thậm chí đe dọa sẽ giết nếu còn tiếp tục.


Cô từng hứa sẽ dừng lại. Nhưng sau đó… lại thất hứa.


Triệu Tiểu Quân nổi điên, trong lúc uống rượu giải sầu đã lên mạng đăng tin tìm người giet bạn gái.

 

Cảnh sát tìm đến chỗ làm thì phát hiện hắn đã thu dọn đồ đạc trốn khỏi thành phố, mãi mới lần ra tung tích trong một nhà nghỉ “đen” ngoài tỉnh.


Lúc bắt được, hắn tinh thần suy sụp, lời khai lộn xộn, cuối cùng bật khóc thú nhận đã thuê người giet Trần Phượng Nguyệt.

 

Tôi bất giác nhớ lại bóng đen trong khu vườn hôm đó—


mỗi nhát dao đều chí mạng, dứt khoát như sát thủ chuyên nghiệp, không hề giống kẻ giet người vì xúc động bộc phát.


Tôi cau mày:


 “Vậy… hung thủ là Triệu Tiểu Quân sao?”

 


Ngô Việt lắc đầu:


 “Không. Hắn chỉ là người thuê giet—không trực tiếp ra tay.”


Vụ án sắp khép lại, Ngô Việt không cần giấu tôi nữa.


Triệu Tiểu Quân trong lúc say rượu đăng tin,


có người thật sự liên hệ, nói nhận làm.


Hắn chuyển khoản 3.000 tệ và tưởng đó là trò đùa.


Nào ngờ Trần Phượng Nguyệt thực sự bị giet.


Khi tỉnh rượu, biết chuyện vượt tầm kiểm soát, hắn sợ hãi bỏ trốn, nhưng vẫn bị tóm về.


Mì được bưng lên, nóng hổi nghi ngút khói.


Tôi chờ người phục vụ đi khỏi mới ghé sát, hạ giọng:


 “Ba ngàn tệ… thuê người giet? Nghe có vẻ khó tin quá.”


Ngô Việt gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:


 “Sau khi nhận tội, Triệu Tiểu Quân cung cấp cả cách liên hệ với hung thủ.


Nhưng trước khi cảnh sát kịp hành động, tên đó đã ra đầu thú.”


Anh đưa điện thoại cho tôi xem—là ảnh truy nã:


 “Thái Hiểu Thu, nam, sinh ngày 6/9/1975.


Bị truy nã vì tội cố ý giet người.”


 “Hắn từng giet vợ và nhân tình của vợ, rồi bỏ trốn suốt sáu năm.


Cảnh sát truy lùng khắp nơi không được. Không ngờ lần này lại ra tay thêm một lần nữa—rồi chủ động tự thú.”


“Lý do hắn khai là vì thấy thương Triệu Tiểu Quân ‘bị cắm sừng’, nên mới thay trời hành đạo, hạ sát ‘người đàn bà hư’.


Nhưng thật ra… hắn chỉ nói rằng trốn lâu quá, mệt rồi, nên muốn chấm dứt.”


Tôi cau mày:


 “Nếu chỉ là vụ thuê giet người đơn thuần, vậy… tại sao hắn còn muốn giet tôi?”


Ngô Việt đáp:


 “Hắn nói là do hoảng loạn, sát nhân theo phản xạ—giet nhân chứng.”


Nhưng tôi nhớ rõ hắn ẩn trong phòng tắm cả đêm, còn đứng trên bếp lò lục lọi tủ cao phía trên.


Không thể nào giải thích được bằng hai chữ “hoảng loạn”.


Tôi có hàng loạt nghi vấn, nhưng vì không thể lộ ra chuyện chiếc USB, nên chỉ đành im lặng.


Ngược lại, chính Ngô Việt lại là người khơi chuyện tiếp:


 “Cô có biết, chứng cứ mấu chốt và mang tính bước ngoặt nhất trong vụ này là gì không?”

 

 “Gì vậy?”

 

 “Là một đoạn ghi âm—lưu trong laptop của Trần Phượng Nguyệt.


Trong đó ghi lại cảnh cô ấy cãi nhau với Triệu Tiểu Quân,


hắn đe dọa rằng nếu cô không nghe lời… sẽ giet.”

 

 “Chính đoạn ghi âm đó đã giúp xác định động cơ giet người của Triệu,


cũng là manh mối chỉ đường cho cảnh sát điều tra.”

 

Tôi cúi đầu, suy nghĩ.


Nếu Ngô Việt chủ động nhắc đến đoạn ghi âm này—chắc chắn nó không đơn giản.

 

Quả nhiên, Ngô Việt giả vờ ăn mì, nhưng giọng nhỏ đi hẳn:


 “Lúc tôi lần đầu kiểm tra laptop đó,


đoạn ghi âm ấy không hề tồn tại.”


Tôi sững người mấy giây, rồi lập tức hiểu ra ý của câu nói kia.


 “Ý anh là… đoạn ghi âm đó được thêm vào sau?”


 “Không. Bộ phận kỹ thuật đã xác nhận tính xác thực,


và Triệu Tiểu Quân cũng thừa nhận có cuộc cãi vã như vậy.


Nếu là giả, hắn đã không nhận tội.”


Lúc này tôi mới dần hiểu ra,


lý do thật sự khiến Ngô Việt lặn lội đến tìm tôi hôm nay.

 

14

 

Chỉ cần đoạn ghi âm là thật,


thì động cơ giet người của Triệu Tiểu Quân đã sáng tỏ


Cảnh sát điều tra theo manh mối đó, tìm được hắn, bắt được hung thủ—


tất cả đều hợp lý, đúng quy trình.


Hơn nữa, lời khai của hung thủ và Triệu Tiểu Quân trùng khớp,


vật chứng rõ ràng, logic khép kín,


vụ án kết thúc một cách hợp tình hợp lý.


Ngô Việt tuy nghi ngờ, nhưng không có lý do để phản bác.


Anh chỉ có thể tìm điểm đứt duy nhất trong mắt xích hoàn chỉnh này—

chính là tôi.


Hung thủ không phải lần đầu giet người,


ra tay nhanh – chuẩn – tàn độc,


vậy mà lại bảo vì tôi nhìn thấy nên “hoảng loạn” giet người diệt khẩu?


Tôi bị "vật rơi từ trên cao" suýt trúng—thủ phạm đến giờ chưa rõ.


Thi thể của Trần Phượng Nguyệt bị lấy cắp—cũng chính tôi là người “tình cờ” tìm thấy.


Tôi khai từng liên hệ với một nhóm "cảnh sát giả"—nhưng lại không có chứng cứ.


Không đúng… chờ đã.


Tôi bỗng ngẩng đầu, nhớ ra lỗ hổng rõ ràng nhất nhưng lại bị tất cả bỏ qua:


 “Nếu chỉ là thuê người giet bạn gái


thì đám ‘cảnh sát giả’ kia—giải thích thế nào?”

 

Ngô Việt nghe vậy thì vẻ mặt trở nên kỳ lạ,


có chút bất đắc dĩ lắc đầu:


 “Những người đó… chắc không liên quan đến vụ án này.”


Tôi nhìn chằm chằm vào anh, chờ lời giải thích.


Cuối cùng anh nói:

Đám người đó là một nhóm phản kháng,


họ thù địch với cảnh sát, thường phá hoại quá trình điều tra như một hình thức biểu tình.


Việc đánh cắp thi thể rồi trả lại—không phải lần đầu.


Đó là lý do vì sao lúc đầu anh nghi ngờ tôi,


nhưng sau lại không làm lớn chuyện.


Họ hành động bất thường, thần xuất quỷ mạt,


cảnh sát sợ gây hoang mang dư luận nên không công bố,


nội bộ cảnh sát cũng chỉ một số rất ít người biết về nhóm này.


Tôi cúi đầu suy nghĩ.


Chợt nhớ đến người đàn ông tìm đến tôi trong tiệm sửa điện thoại—


hắn chính là người của tổ chức đó.


Hắn từng thản nhiên nói rằng nhóm của hắn có người trong cảnh sát.


Giờ nghĩ lại—cảnh sát cũng biết nhóm đó tồn tại…


Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Việt chằm chằm.


Khi không cười, anh có vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị.


Đường nét khuôn mặt rõ ràng, ánh mắt có thần—trông rất chính trực.

 

 

Nhưng anh ta thật sự đáng tin sao?


Hôm nay tìm đến tôi—thật lòng muốn điều tra thêm?


Hay chỉ là một lần thử thăm dò khác… do tổ chức kia giật dây?


Tôi nhìn chằm chằm vào anh,


đến nỗi khiến Ngô Việt cũng phải nhíu mày khó hiểu.


Tôi không né tránh, chậm rãi nói:


 “Thật ra… trong chiếc điện thoại mà tôi nộp ở đồn,


cũng có một đoạn ghi chú đe dọa bất thường.”


 “Ghi chú gì?”


Tôi mở điện thoại, lục lại tin nhắn cảnh cáo ấy, rồi đặt máy lên bàn đẩy qua.


Ngô Việt đọc xong, sắc mặt từ kinh ngạc chuyển sang nghiêm trọng.


Anh lẩm bẩm:


 “Lại là bên giám định vật chứng…


Lần trước là máy tính, giờ lại đến điện thoại…


Đều phát sinh vấn đề sau khi gửi vào đó…”


Tôi dõi theo phản ứng của anh.


Sự bất ngờ và suy nghĩ của anh rất tự nhiên, không có chút giả tạo.


 “Vụ thẩm vấn lần trước cũng lâu rồi,


sao giờ cô mới nói ra chuyện này?”


 “Vì tôi chưa thể chắc chắn… ai là người đang đe dọa mình.”


Anh trầm mặc vài giây, rồi lấy ra một vật, đặt lên bàn:


 “Đây là thẻ cảnh sát của tôi.


Cô có thể chụp lại, ghi âm, hoặc quay video toàn bộ cuộc trò chuyện hôm nay.


Tôi tự ý liên lạc với cô, về lý là sai quy định.


Nếu cô muốn báo cáo, tôi sẽ lập tức bị điều tra.”


Tôi hơi sững người, rồi mới hiểu—anh đang lấy danh dự và chức vụ để chứng minh bản thân đáng tin.


Tôi quyết định tin anh.


Tôi kể về dấu chân trên bếp, về “cảnh sát giả” nhiều lần liên hệ,

và về chiếc USB kia.


Ngô Việt nghe xong, im lặng rất lâu.


 “Trong chiếc USB đó, rốt cuộc có cái gì mà bọn họ săn lùng như vậy?”


 “Tôi không biết.”


Mẫu USB đó đã rất cũ, có lớp mật mã mã hóa, không thể reset.


Tôi không biết công nghệ bẻ khóa,


mà cưỡng ép mở có thể làm hỏng toàn bộ dữ liệu.


Nên chỉ còn cách vòng sang điều tra cuộc đời của cảnh sát Triệu Vũ,

tìm manh mối từ ông ấy.


Chúng tôi trò chuyện nửa ngày, quán đã vắng khách.


Tôi chậm rãi hỏi:


 “Tôi định đi thanh toán rồi qua khu Hạnh Phúc Lý.


Còn anh thì sao—quay về hay đi cùng tôi?”


Ngô Việt là người tốt.


Là cảnh sát có chính nghĩa và có tinh thần trách nhiệm.


Nhưng người tốt cũng phải sống, phải lựa chọn giữa lý tưởng và hiện thực.


Chuyện này liên quan quá sâu, ẩn chứa quá nhiều nguy hiểm.


Tôi không ngờ, Ngô Việt không do dự chút nào:


 “Tôi đi cùng cô.”

 

 “Anh… chắc chứ?”


 “Tất nhiên.”


Ra khỏi quán, anh cầm điện thoại dò bản đồ, đi rất nhẹ nhàng thoải mái.


Còn tôi, vẫn lo lắng, ngập ngừng:


 “Anh Ngô à… chuyện này có thể nghiêm trọng hơn anh nghĩ.


Dù tìm ra được sự thật hay không,


chỉ cần bị kéo vào—anh có thể mất việc đấy.”


Tôi còn chưa nói hết câu,


anh đột nhiên quay lại làm tôi suýt va vào.


 “Cô biết vì sao tôi thi vào trường cảnh sát không?”


Tôi thoáng nghĩ, rồi thử đoán:


 “Vì lý tưởng? Vì muốn bảo vệ công lý?”


 “Sai. Vì dễ xin việc—lại là ‘nồi cơm sắt’.”


Anh dừng lại rồi hỏi:


 “Vậy cô biết vì sao hôm nay tôi đến tìm cô không?”


 “… Vì sao?”


 “Vì hôm nay tôi được nghỉ, mai phải đi làm lại rồi.”


Tôi ngẩn người.


Anh lại cười:


 “Ý tôi là, muốn làm một việc, không nhất thiết phải có lý do cao siêu gì cả.


Cũng như từ chối làm một việc, cũng chẳng cần gán cho mình cái mác ‘ham sống sợ chet’.


Nhiều khi chỉ đơn giản là—không thẹn với lòng.


Dù sao thì… cũng đã đến rồi, phải không?”

 


 “Còn nữa, cô 25 tuổi nhỉ? Tôi cũng chỉ lớn hơn một tuổi thôi.


Cứ gọi tôi là Ngô Việt, khỏi khách sáo ‘Cảnh sát Ngô’ gì cả.”


 “Đi thôi, sắp tới nơi rồi.”


Vì ảnh hưởng của quy hoạch đô thị, nhiều khu cũ đang bị giải tỏa.


Khu Hạnh Phúc Lý nằm giữa hai công trường đang xây,


những tấm rào chắn màu xanh lục tươi làm nổi bật sự cũ kỹ, xám xịt của con đường nhỏ 


trước khu nhà.


Tắt định vị, chúng tôi đi sâu vào trong.


Mới phát hiện—giờ còn rất ít người sống ở đây.


Cỏ dại mọc cao quá đầu gối, cổng vào chẳng có bảo vệ, cũng chẳng thấy camera.


Quay một vòng, cuối cùng chúng tôi quay lại cửa hàng tạp hóa đã lướt qua lúc đầu.


Cửa hàng không lớn, nhưng bán đủ thứ:

“rau củ quả, đồ ăn chín, trái cây, tất cả xếp bừa lên mặt tủ đông.”


Bà chủ là một người phụ nữ mập mạp, đang ngồi sau quầy thêu tranh chữ thập.


Nghe tiếng chân bước vào, bà không ngẩng đầu, chỉ buột miệng hỏi:


 “Mua gì đấy?”


 “Không mua gì cả, muốn hỏi thăm người.” – Ngô Việt đáp.


 “Tìm người? Tìm ai cơ?”


Bà chủ lúc này mới ngẩng lên,


đảo mắt đánh giá hai chúng tôi từ đầu tới chân.


Tôi lấy điện thoại ra, mở sẵn tấm ảnh đã chuẩn bị từ trước, đưa cho bà ấy xem.


 “Cô có nhận ra người này không? Anh ấy họ Triệu,


chắc đã từng sống ở đây—từ rất nhiều năm trước.”

 

 


Bà chủ liếc qua tấm ảnh một cái,


rồi ngẩng lên—trên mặt đã có sự đề phòng rõ rệt.


 “Hai người… tìm anh ta làm gì vậy?”

 


15


Thái độ của bà chủ rất cứng nhắc, nhưng tôi lại thấy được hy vọng.


Bởi nếu bà ta không quen biết Triệu Vũ, thì chỉ cần lắc đầu nói "không biết" là xong, đâu cần 

phải đề phòng và truy hỏi ngược lại.

 

 “Vì chúng tôi đang điều tra…”


Ngô Việt định nói thật.


Tôi vội ngăn anh lại, tranh lời:


 “Là để trả nợ. Hồi nhỏ nhà tôi khó khăn,


bố mẹ từng vay tiền của chú Triệu.”


Chuyện này quá nguy hiểm, càng ít người biết càng tốt.


So với nói thật và kéo người vô tội vào cuộc,


tốt hơn hết là nói một lời nói dối vô hại.


Ngô Việt hiểu ra, gật đầu phụ họa:


 “Đúng vậy, do không liên lạc được, nên chúng tôi mới tới đây dò hỏi.”

 

Nghe nói là để trả tiền, bà chủ lập tức dịu giọng:


 “Trả nợ à… ai da, mấy người tới muộn quá rồi.


Chú Triệu bị tai nạn hồi năm 2019, mất cũng được mấy năm rồi.


Ông ấy là người tốt, khu này nhà nào chẳng từng được ông ấy giúp đỡ.


Đáng tiếc quá…”

 


 “Mà nếu mấy người thật sự muốn trả tiền,


thì tìm con gái ông ấy cũng được.”


 “Con gái?”


 “Phải rồi.

Sau khi chú Triệu mất không lâu, vợ ông ấy cũng suy sụp mà theo sau.


Trong nhà giờ chỉ còn lại một cô con gái.


Nhưng con bé tính khí có hơi kỳ quặc, gần ba mươi tuổi rồi mà chưa lấy chồng, ít giao tiếp với ai.”

 

Tôi và Ngô Việt đưa mắt nhìn nhau.


Nén xúc động, tôi hỏi:


 “Vậy cô có số điện thoại của con gái chú ấy không ạ?”


Bà chủ lắc đầu:


 “Tôi thì không có.


Hồi đợt họp tuyên truyền giải tỏa, tôi có thấy cô ấy một lần.


Mặt lạnh tanh, chẳng nói chuyện với ai, nhìn sợ lắm.


Cũng không còn sống ở đây nữa, nhưng cứ kiên quyết không ký đồng ý giải tỏa, ai khuyên cũng không nghe.”


 “Nhưng bên tổ dân phố cứ vài hôm lại gọi cho cô ấy để động viên,


chắc bên đó có số đấy, mấy người tới đó hỏi thử xem.”


Theo lời chỉ, tôi và Ngô Việt tìm đến tổ dân phố.


Lần này, cuối cùng cũng lấy được số điện thoại.


Dãy số hiện lên trên mảnh giấy trắng,


khiến tôi vừa hồi hộp vừa do dự.


Gọi rồi sẽ nói gì?

Phải mở lời sao cho không quá đột ngột?


Ngô Việt nhìn dãy số, bất giác khẽ “Ồ” một tiếng.


 “Số này… hình như tôi từng thấy ở đâu rồi.”


 “Thấy ở đâu cơ?” – Tôi nghi hoặc nhìn anh.


Anh không trả lời, mà móc điện thoại ra, nhập số.


Chưa kịp gõ hết, hệ thống đã tự khớp với danh bạ trong máy.


Dãy số trên giấy—trùng khớp hoàn toàn với một số lưu trong máy anh.


Ghi chú: Phòng vật chứng – Triệu Phi.


Không thể gọi cuộc này.


Ít nhất là không thể dùng số của Ngô Việt.


Nghĩ tới đó, tôi lập tức giật lấy điện thoại, bấm ngắt.


Sau đó, chúng tôi quay lại tổ dân phố, hỏi kỹ thêm.


Không ngoài dự đoán—


con gái của Triệu Vũ tên là Triệu Phi, năm nay 30 tuổi, nghề nghiệp: cảnh sát.


Chuyến về trên tàu điện ngầm, vắng người.


Tôi và Ngô Việt mỗi người một góc, dùng điện thoại để trao đổi.


Ngô Việt nói, anh không tiếp xúc nhiều với Triệu Phi,


chỉ biết cô ấy làm việc ở đồn từ nhiều năm, tính cách kín đáo.


Không ai nhắc đến việc cha cô ấy từng là cảnh sát.


Nhưng không nhắc đến—không có nghĩa là không ai biết.


Tin nhắn của Ngô Việt hiện lên:


 “Tôi vừa tra bảng phân ca của đồn.


Hôm điện thoại cô bị thu giữ và hôm phát hiện đoạn ghi âm trong máy tính Trần Phượng Nguyệt—


cả hai đều là ca trực của Triệu Phi.”

 

Tôi chìm vào trầm ngâm.


Triệu Vũ sống ở khu Tân Thương, làm cảnh sát ở đồn khu đó.


Còn Triệu Phi—dù nối nghiệp cha làm cảnh sát—


lại chuyển sang đồn Chung Bắc, rời xa quê nhà.


Chung Bắc là khu trung tâm, phát triển hơn.


Nhưng nếu thật sự muốn định cư ở nội đô,


tại sao cô ta lại kiên quyết không chịu ký đồng ý giải tỏa, từ chối bồi thường?


Thêm nữa, như Ngô Việt nói:

hai lần vật chứng bị thay đổi, đều có liên quan đến Triệu Phi.


Tôi không tin đây chỉ là trùng hợp.


Chiếc USB mà Triệu Vũ để lại, khiến bao thế lực chú ý.


Ngay cả trong nội bộ cảnh sát cũng không cùng một chiến tuyến.


Vậy thì Triệu Phi rốt cuộc đang đóng vai gì trong chuyện này?


Điện thoại rung lên.


Tin nhắn mới từ Ngô Việt:


 “Chuyện này để tôi lo.


Tôi sẽ tìm cách điều tra rõ ràng.”


Tôi vừa ngẩng lên mới nhận ra—


vì mãi suy nghĩ, tôi đã lỡ gửi hết mấy suy đoán về Triệu Phi cho Ngô Việt.


Nhưng nghĩ lại… có lẽ vậy cũng tốt.


Ngô Việt và Triệu Phi đều là cảnh sát,


dù sao anh cũng dễ quan sát, dò xét, tìm hiểu hơn tôi rất nhiều.


Mười giờ rưỡi tối.


Tôi vừa tắm xong thì phát hiện trên điện thoại có một cuộc gọi nhỡ, người gọi đến là Ngô Việt.


Tim tôi thắt lại.


Giờ này mà anh gọi, chắc chắn là đã phát hiện điều gì đó.


Thực ra trước khi chia tay chiều nay,


tôi và Ngô Việt đã thống nhất rằng:


” Việc điều tra Triệu Phi không thể nóng vội,


phải từ từ mà tiến, từng bước cẩn trọng.”


Thế nhưng, lúc về nhà, tôi vẫn theo thói quen tra cứu tên cô ta trên mạng—


và thật bất ngờ, lại tìm ra được manh mối.


Quá khứ của Triệu Phi trước khi vào ngành cảnh sát—


hoàn toàn khác với suy đoán của tôi.


Trên mạng thậm chí có cả bài phỏng vấn cô ấy.


Triệu Phi từng là thủ khoa đại học,


đương nhiên đậu vào trường danh tiếng,


học chuyên ngành Sinh học, năng lực xuất chúng,


chưa tốt nghiệp đã được tiến cử vào Viện Nghiên cứu cấp Quốc gia.


Tấm ảnh minh họa trong bài viết cho thấy:


” Một Triệu Phi trẻ trung, đứng trước cổng viện nghiên cứu, chụp ảnh cùng phóng viên.

Cô ấy cười nhẹ nhàng, ánh mắt rạng rỡ—tràn đầy tự tin và kỳ vọng.”


Trong bài báo, cô ấy từng nói:


 “Vào viện nghiên cứu là ước mơ suốt đời của tôi.”


Nhưng… đến năm 26 tuổi,


cô lại bất ngờ xin nghỉ việc, chuyển sang ôn thi công chức,


sau đó đầu quân cho đồn cảnh sát Chung Bắc.

 


Cũng chính năm đó—Triệu Vũ qua đời.


Trước thời điểm đó, cuộc đời của Triệu Phi chưa từng có bất kỳ kế hoạch nào liên quan đến ngành công an.


Hai sự kiện này liên tiếp nhau, quá trùng hợp để là ngẫu nhiên.

 

Chính vì vậy, Ngô Việt lập tức quay lại đồn,


nói rằng sẽ tra hồ sơ của Triệu Phi,


xem cô ấy được hệ thống phân công,


hay là chủ động xin về làm tại đồn Chung Bắc.


Cuộc gọi nhỡ của Ngô Việt chỉ cách đây 5 phút,


may là chưa quá lâu—anh ấy chắc vẫn đang đợi.


Tôi bấm gọi lại.


Điện thoại kết nối rất nhanh—


nhưng đầu bên kia lại im lặng, không ai lên tiếng.


 “A lô?”


Tôi hạ giọng, cẩn trọng hỏi,


“Anh tra hồ sơ Triệu Phi… có bị cô ta phát hiện không?


Hay là… có người ở gần, nên anh không tiện nói chuyện?”


“Hừ.”


Điện thoại vang lên một tiếng cười khẽ, lạnh lùng.


 “Quả thực là anh ta không tiện nói chuyện.”


Là một giọng nữ.


Trái tim tôi trùng xuống, một linh cảm chẳng lành trào lên.


 “Cô là ai?


Tại sao lại nghe điện thoại của Ngô Việt?”


Đối phương không trả lời, mà truy ngược lại:


 “Vậy cô thì là ai?


Chưa từng gặp mặt, lại lén lút điều tra tôi,


động cơ là gì?”

 

16


Mình lập tức đoán ra được người ở đầu dây bên kia là ai.


 “Cô là Triệu Phi.”


Cô ta không phủ nhận.

 

Đầu óc tôi vận hành hết tốc lực, phân tích tình hình hiện tại.


Triệu Phi không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi lại, điều đó cho thấy—


cuộc gọi trước đó rất có thể cũng là do cô ta chủ động gọi đến.


Mà khi chưa điều tra rõ lập trường của Triệu Phi,


Ngô Việt tuyệt đối không thể đưa điện thoại cho cô ta,


lại càng không để cô ta tự ý liên lạc với tôi.


Vậy nên tôi có thể đoán:

“Ngô Việt rất có khả năng… đã gặp chuyện không hay.”


Quả nhiên, ngay giây sau đó, giọng nữ kia vang lên:


 “Muốn Ngô Việt sống thì hãy làm theo lời tôi.”


Cô ta đưa cho tôi một địa chỉ,


bảo tôi bắt taxi đến đó,


không được dẫn theo ai,


cũng không được manh động báo cảnh sát.


Thời gian giới hạn: “trong vòng 30 phút.”


Quãng đường gần 20km, lại không thể đi đường cao tốc,


thời gian gấp gáp—rõ ràng là cố tình chặn đường tôi tìm người hỗ trợ.

 

Tôi vội vàng ra ngoài bắt xe.


Nhưng khi sắp tới nơi, tôi mới phát hiện có điều gì đó không đúng.


Vì định kiến ban đầu, tôi luôn cho rằng Triệu Phi đang trốn trong nơi vắng vẻ nguy hiểm,


và vì cô ta nhấn mạnh không được báo cảnh sát, nên địa điểm chắc chắn là hẻo lánh và kín đáo.


Nhưng không ngờ, xung quanh lại là một con phố ăn vặt sầm uất.


Gần 11 giờ đêm, đèn đuốc vẫn sáng trưng, người qua lại nườm nượp.


 “Sao lại náo nhiệt thế này…?”


Tôi lẩm bẩm.

 


Thấy tôi mãi chưa xuống xe, lại nghe câu nói ấy, bác tài liền hỏi:


 “Sao thế em? Anh chạy nhầm à? Nhưng anh xem định vị đúng ngay chỗ này mà?”


Tôi lắc đầu:


 “Không sai đâu… chỉ là lần đầu đến đây,


không nghĩ lại đông thế này.”


 “Chà, đây là khu đại học mà. Sinh viên đông,


chưa kể mấy người quay clip mạng còn đến quảng bá,


biến chỗ này thành khu ‘phố ăn vặt nổi tiếng’ luôn.”


 “Chứ nói thật, cũng chả có gì hay—một cây xúc xích mười tệ, chặt chém thấy bà.”


Tôi cười gượng phụ họa đôi câu, rồi xuống xe.


Lần theo định vị đi được một đoạn,


ngoài một xe bán bánh trứng gà nướng thì chẳng thấy gì cả.

 

30 phút sắp hết.


Tôi đành lấy điện thoại ra, nhắn tin hỏi:


 “Cô đang ở đâu?”


Tin nhắn đến rất nhanh:


 “Nhìn sang bên trái.”


Ngay khoảnh khắc nhận được tin, tôi liền thấy—


một chiếc xe con bên kia đường bật đèn cảnh báo,


cửa sổ từ từ hạ xuống một nửa, ra hiệu tôi qua đó.


Tim tôi nặng trĩu.


Định vị đúng là ngay cạnh xe bán bánh trứng kia.


Triệu Phi cố tình đứng đối diện, để quan sát tôi từ xa.


Con phố đông người, ồn ào náo nhiệt,


tạo cho tôi cảm giác an toàn giả tạo,


làm tôi quên mất cần phải đề phòng.


Tôi từng bước đi về phía xe.


Cửa xe mở sẵn.


Người trong ghế lái nấp trong bóng tối.


Tôi vừa ngồi vào xe, việc đầu tiên là quay lại nhìn ghế sau.


Ngô Việt nằm đó, nhắm mắt bất động,


nhưng không có vết thương,


lồng ngực vẫn phập phồng theo nhịp thở.


Tôi thở phào nhẹ nhõm.


Lúc này mới nhìn sang người phụ nữ ngồi ghế lái.


Cô ta mặc đồ đen, tay áo len kéo cao lên khỏi cổ tay,


tóc ngang vai được buộc gọn phía sau đầu.


So với ảnh trong bài phỏng vấn năm xưa,


cô ta già dặn hơn,


ánh mắt lạnh lẽo, khí chất sắc lạnh.


Trên tay, cô ta đang cầm một con dao.


 “Yên tâm, vẫn chưa chet.”


Lời này rõ ràng là nói về Ngô Việt.


 “Nhưng mày… thì chưa chắc.”


Nói xong, cô ta lập tức dí dao vào cổ tôi,


giọng trầm thấp như rắn độc:


 “Nói đi.


Tại sao mày lại điều tra tao?”


Cảm giác đau rát lập tức lan đến cổ.


Tất cả diễn ra quá nhanh,


đôi mắt đầy điên loạn của cô ta ở sát ngay trước mặt,


tựa như chỉ cần tôi trả lời sai, cô ta sẽ lập tức giet người diệt khẩu.


Tôi sững người.


Chỉ còn nghe được tiếng tim đập dồn dập và hơi thở hỗn loạn của chính mình.


Đầu bị ép vào cửa kính, bên ngoài vẫn là tiếng ồn ã của sinh viên—


vừa xa xăm vừa rõ ràng.


 “Tôi… tôi chỉ là…”


Tôi bị dọa đến nói năng lắp bắp.


Nhưng ngay giây sau, tôi chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Nếu Triệu Phi thật sự muốn giet tôi,


sao lại chọn ra tay ngay lúc này?


Tôi đã lên xe, không có năng lực phản kháng,


cô ta hoàn toàn có thể lái xe đi,


tìm một nơi hoang vắng và ra tay—


vừa thuận tiện, vừa không để lại dấu vết.


Nhưng cô ta lại chọn động dao ngay giữa phố đông người.


Tại sao?


Tim tôi đập thình thịch, mắt không rời khỏi cô ta.


Bộ não quay cuồng:


Chiếc USB bị giấu,


năm cha cô ta qua đời thì đột nhiên chuyển ngành,


vào đúng đồn cảnh sát này…


Chứng cứ vụ án Trần Phượng Nguyệt đều do cô ta phụ trách…


Cả cuộc gọi ban nãy…


Hàng loạt thông tin hỗn loạn xoay vòng trong đầu tôi.


Nếu cái chet của Triệu Vũ thật sự có uẩn khúc,


mà Triệu Phi vì điều tra sự thật ấy mới trở thành cảnh sát,


lại còn trực tiếp tham gia điều tra vụ án Trần Phượng Nguyệt…


 “Vậy thì mức độ hiểu biết của cô ta về tôi—


Thế nhưng cô ta vẫn cố tình hỏi tôi một câu như không biết gì:

"Tại sao điều tra tôi?"


Câu hỏi này, so với việc muốn có đáp án,


càng giống một phép thử.

 

Nhận ra điểm này, tôi lại thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.


 "Vì tôi muốn biết sự thật."


Triệu Phi trầm giọng:


 "Nhưng có những sự thật,


cái giá phải trả còn đáng sợ hơn những gì cô có thể tưởng tượng.


Tôi khuyên cô nên dừng lại sớm thì hơn."


 "Nhưng tôi đã bị cuốn vào rồi,


đâu còn đường lui."


Tôi lấy lại bình tĩnh, đối diện thẳng với ánh mắt của cô ta:


 "Vụ tai nạn năm đó của cảnh sát Triệu bị quy kết là ngoài ý muốn,


nhưng người tiếp nhận điều tra vụ việc ấy chính là đồn cảnh sát Chung Bắc.


Tôi đoán—có lẽ cũng chính vì vậy mà cô chọn về đó công tác, đúng không?"


Áp lực từ lưỡi dao dí vào cổ nhẹ đi đôi chút.


 "Cô còn biết gì nữa?"


 "Nếu muốn công bằng,


vậy cô có thể cho tôi biết,


có phải chính cô là người đã để lại dòng chữ cảnh cáo trong ghi chú điện thoại của tôi không?"


 "Biết quá nhiều không tốt cho cô đâu."


Triệu Phi cau mày:


 "Cô cũng thấy rồi đấy,


chuyện này phức tạp hơn tưởng tượng rất nhiều.


Biết càng nhiều, phiền phức càng lớn.


Nếu cô chịu nói ra mọi thứ, tôi cam đoan sẽ không để cô tiếp tục bị cuốn vào—"

 


 "Không cần."


Tôi cắt ngang lời cô ta, dứt khoát:


 "Giả vờ làm đà điểu chui đầu vào cát không đồng nghĩa với an toàn.


Bị buộc phải ngu ngơ—không phải là may mắn.


So với việc được người khác bảo vệ trong mù mịt,


tôi thà biết rõ tất cả, rồi tự mình lựa chọn."


Nghe đến đây, Triệu Phi lặng người, nhìn tôi chăm chú một hồi,


rồi thu lại con dao trong tay.


Bên trong xe yên tĩnh, càng khiến sự náo nhiệt ngoài phố trở nên đối lập hơn.


Vết xước nơi cổ đau rát,


nhưng tôi cắn răng chịu đựng,


vì nếu bây giờ kêu đau thì lại trái ngược hoàn toàn với hình tượng lạnh lùng, can đảm ban nãy.


Một lúc sau, Triệu Phi mới lại lên tiếng:


 "Cô đoán đúng.


Cái chet của cha tôi không phải là tai nạn."


Không phải nghi ngờ, không phải suy đoán,


mà là giọng khẳng định chắc nịch.


Tôi ngồi thẳng dậy, nghiêm túc lắng nghe.


Triệu Phi kể:

“Trước khi gặp chuyện, cha cô đang điều tra một vụ án lớn.


Thậm chí còn dọn ra khỏi nhà,


yêu cầu vợ con không được liên lạc,


thái độ cực kỳ cẩn trọng—hiển nhiên đã nhận ra mối nguy.”

 

Nhưng không lâu sau đó, gia đình lại nhận được tin:


 “Ông gặp tai nạn xe hơi—say rượu, mất lái, rơi khỏi cầu, tử vong.”


Vì nguyên nhân tử vong là "uống rượu khi lái xe",


Triệu Vũ còn bị khai trừ khỏi ngành.


Nhưng Triệu Phi hiểu rõ cha mình.


Cả đời làm cảnh sát, coi nguyên tắc còn hơn cả mạng sống.


” Triệu Vũ bị dị ứng cồn.”


Chỉ cần uống chút ít là người nổi mẩn ngứa khắp người,


nên tuyệt đối không bao giờ đụng đến rượu.


Mà trước đó, Triệu Vũ đã rất cảnh giác khi điều tra,


chứng tỏ vụ án đó cực kỳ nguy hiểm.


Mà trong tình huống như vậy, nếu xảy ra "tai nạn",


thì khả năng cao là bị kẻ xấu trả thù bịt miệng.


Tôi cau mày, không nhịn được ngắt lời:


 "Cha cô là cảnh sát.


Nếu thật sự tử vong vì uống rượu lái xe,


thì lãnh đạo và đồng nghiệp chắc chắn sẽ điều tra rõ.


Họ lẽ nào lại không biết ông ấy bị dị ứng cồn?"


 "Biết chứ.


Đương nhiên có người biết."


Triệu Phi quay đầu nhìn tôi.


Khóe môi cô ta nhếch lên.


Nhưng trong ánh mắt—không có lấy một chút ý cười,


chỉ có một tầng băng giá lạnh lùng đáng sợ.

 

17

 

“Vậy chẳng lẽ... không ai điều tra tiếp sao?”


Tôi hỏi.


 “Ngay cả người nhà còn không truy cứu,


thì những kẻ đó tất nhiên sẽ chớp thời cơ khép án nhanh nhất có thể.”**


Tôi không kìm được, tiếp tục:


 “Mẹ cô… lúc đó vẫn còn sống.


Vậy sao bà không truy cứu?”


Sắc mặt Triệu Phi lạnh hẳn.


 “Tôi không biết.”


“Lúc đó tôi phát điên, định đến khiếu nại, yêu cầu lật lại bản án cho ba mình.


Nhưng mẹ tôi không cho, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin tôi…


Cầu xin tôi đừng tiếp tục điều tra chuyện đó nữa.”


Về sau, mẹ cô đuổi cô trở lại viện nghiên cứu,


lý do là cha mất rồi, cô phải đi làm kiếm tiền nuôi gia đình,


Thế nhưng chưa đầy bao lâu sau, Triệu Phi nhận được tin:

“mẹ cô đã qua đời.”


 “Tự thiêu bằng than.”


 “Ngọn lửa lan rộng, thiêu cả căn nhà.”


Tại sao lại thành ra như vậy?


Tâm trạng tôi trở nên nặng nề.


Hành vi của mẹ Triệu trước khi chet có phần bất thường,


thời điểm tử vong lại trùng hợp đến rợn người.

 

 

 Bà thật sự tự sát sao?


Tôi nghĩ Triệu Phi sẽ phủ nhận,


nhưng không ngờ, cô lại gật đầu.


 “Là tự sát.”


Ánh đèn từ phố ăn vặt hắt vào qua kính xe,


nửa thân cô ta chìm trong bóng tối ở ghế lái, nét mặt không chút cảm xúc.

 

Không hiểu sao, tôi chợt nhớ đến tấm ảnh cũ kia—


cô gái đứng trước ống kính giữa nắng sớm,


nụ cười nhẹ nhàng, thanh xuân rạng rỡ.


Mất cả cha lẫn mẹ trong thời gian ngắn,


nỗi đau như vậy… ai mà dễ dàng vượt qua.


Thế mà Triệu Phi—


vì muốn điều tra chân tướng,


đã nhiều lần cạy lại vết thương m.á.u me be bét,


một lần lại một lần hồi tưởng cái chet của người thân.


Những câu hỏi còn lại,


tôi không nỡ nói ra nữa.


Tôi đổi đề tài.


 “Trước khi qua đời, cảnh sát Triệu đã điều tra vụ án gì vậy?”


Nhưng chưa đợi Triệu Phi trả lời,


một giọng đàn ông khàn khàn chợt vang lên từ ghế sau:


 “Vụ án mại d.â.m ở Câu Lạc Bộ Minh Xuân.”

 

Tôi giật nảy mình vì giọng nói bất ngờ ấy,


mãi sau mới nhớ ra Ngô Việt vẫn đang nằm ở ghế sau.


Tôi ngoái đầu lại, thấy anh ta đang cau mày xoa trán,


không rõ đã tỉnh từ bao giờ.


Triệu Phi tỏ ra kinh ngạc:


 “Sao anh biết?”


 “Vì tôi điều tra cô.


Tôi đã xem tất cả hồ sơ vụ án của cảnh sát Triệu Vũ năm đó.”

 


 “Hồ sơ năm đó khá đầy đủ, chỉ có duy nhất một vụ là bị xóa khỏi hệ thống,


tìm kiểu gì cũng không thấy.


Tôi lục tung mọi bản lưu trữ có thể,


cuối cùng chỉ từ một bản báo cáo quý mà lần ra được tên vụ án này…”


 “Á… sao đầu tôi đau vậy trời…”


Ngô Việt ôm đầu, vẻ mặt vặn vẹo vì đau.


 “Tôi đánh đấy.” — Triệu Phi thản nhiên nói.


 “Nhưng mà… cô bỏ thuốc tôi rồi mà?


Tôi nhớ sau khi uống xong cốc nước thì bất tỉnh luôn mà?”


 “Tôi sợ anh… giả vờ bất tỉnh.”


 “Thế cánh tay tôi đau là sao?”


 “Xin lỗi, cú đầu tiên tôi đánh hụt…”


Triệu Phi mặt không biến sắc,


chỉ là lặng lẽ liếc đi chỗ khác,


không dám nhìn người đàn ông đang ôm đầu nhăn nhó phía sau.



Bên trong xe lặng như tờ.


Tôi vội vàng chuyển đề tài, quay sang hỏi Triệu Phi:

“Nhưng lúc chị thi vào đồn cảnh sát khu Chung Bắc, chắc không phải để điều tra vụ án kia đúng không?


Triệu Phi gật đầu.


 “Đúng vậy. Ban đầu, tôi chỉ muốn điều tra vụ tai nạn của cha mình,


tìm bằng chứng chứng minh ông ấy không uống rượu, để có thể lật lại vụ án.


Nhưng khi thật sự bắt tay vào tìm hiểu, tôi mới phát hiện…


trở ngại lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.”

 


 “Cũng chính là có người nói với tôi—


nguồn gốc sự việc vốn dĩ không nằm ở tai nạn đó. Tôi mới…”

 


“Bang!” — một tiếng động vang lên.


Lời Triệu Phi bị cắt ngang.


Có người hoảng loạn đâm sầm vào cửa xe bên ghế phụ,


một âm thanh trầm đục vang lên khiến tôi giật thót.


Tôi hoảng hốt ngó ra ngoài—


không biết vì sao, cả con phố nhỏ bỗng rối loạn cả lên.


Người đi đường vốn đang nhàn nhã dạo chơi, nay tán loạn bỏ chạy,


cửa kính xe được kéo xuống, tiếng la hét và cầu cứu lập tức vang lên rõ ràng.


Ngô Việt ngồi ghế sau thò đầu lên, hỏi gấp:


 “Chuyện gì vậy?!”

 


Nhưng không ai trong xe biết chuyện gì đang xảy ra.


Dựa vào phản xạ nhanh nhạy của một cảnh sát,


anh nhanh chóng nhận ra cả tôi và Triệu Phi đều không rõ tình hình.


Anh lập tức mở cửa xe, lao ra ngoài.


Từ giữa dòng người đang bỏ chạy, anh giữ lại vài người hỏi nhanh tình hình.


Chỉ sau vài câu, đã nắm được sự việc.


 “Có kẻ điên cầm dao đ.â.m ch.é.m ở khu ăn vặt,

đã làm bị thương mấy sinh viên, hiện trường rất hỗn loạn.”


Sau khi xác nhận số người gây rối và loại hung khí,

Ngô Việt lập tức ra quyết định:


 “Triệu cảnh quan, hai người ở lại trong xe, gọi tăng viện.


Tôi vào hiện trường trước, cố gắng sơ tán dân thường, giảm thiểu thương vong.”


Triệu Phi cố ngăn lại:


 “Hung thủ có dao, theo quy định phải đợi tổ đội vũ trang ít nhất 6 người mới được can thiệp,


anh nên ở lại chờ tiếp viện cùng chúng tôi.”


Ngô Việt vừa cởi áo khoác, vừa cuốn quanh tay trái, lắc đầu dứt khoát:


 “Không kịp nữa rồi.”


Nói xong, anh lao mình vào dòng người đang tháo chạy,

một mình tiến thẳng vào khu ăn vặt.


Triệu Phi cúi đầu, gọi cảnh sát tiếp viện.


Cùng lúc đó, cửa kính xe phía tôi bỗng bị gõ mạnh.


Là hai cô gái trẻ, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt bầu bĩnh như búp bê,


rõ ràng là học sinh sinh viên.


Người nói chuyện có đôi mắt đỏ hoe, hoảng loạn đến phát khóc:


 “Chị ơi! Bạn em bị thương, bây giờ khó gọi xe,


chị làm ơn giúp bọn em với,


chở bạn em đến bệnh viện băng bó được không?”


Cô gái còn lại thì tay áo dính đầy m.á.u, sắc mặt trắng bệch,


rên rỉ khe khẽ, cả nửa người nghiêng hẳn vào bạn mình, như sắp ngất.


Vết m.á.u lớn dính trên áo sơ mi trắng khiến tôi dựng tóc gáy.


Tôi không kịp nghĩ nhiều, theo phản xạ vội mở cửa xe…


Nhưng—“Cạch” một tiếng—


Cửa xe bị khóa, kéo thế nào cũng không mở được.


Tôi ngơ ngác, quay sang nhìn ghế lái:


 “Triệu, Triệu cảnh quan?


Chị khóa cửa làm gì vậy?”


Triệu Phi không đáp.


Chỉ tiếp tục bấm nút điều khiển trung tâm,


từ từ kéo kín cửa kính bên tôi.


Ngay khoảnh khắc cửa kính vừa khép lại—


“Keng!” Một vật hình cầu màu đen đập mạnh vào kính ghế phụ,


bị kính chắn lại, bật ra đất—phun đầy khói trắng.


Trước khi cửa kính khép hẳn,


tôi vừa kịp nghe một câu chửi thô tục đầy tức giận từ bên ngoài.


Hai cô gái đứng ngoài xe—đã sớm không còn vẻ sợ hãi yếu đuối.


Thân thủ linh hoạt—nhanh chóng lao vào con hẻm gần đó, biến mất.

 

18


Toàn thân tôi như hóa đá, ngây ngốc nhìn làn khói trắng bên ngoài cửa sổ rồi hỏi:


 “Cái… cái đó là gì vậy?”


“Lựu đạn gây mê,” Triệu Phi đáp,


 “thành phần chính là dạ lan tử*, khi phát nổ trong không gian kín có thể khiến người ta bất tỉnh rất nhanh.”


(*dạ lan tử – thường được gọi là dạ lan tử hoặc mạn đà la, có độc tính gây mê.)


Lúc này tôi mới giật mình hiểu ra — mình đã bị lừa.


Tôi hỏi:


 “Triệu cảnh quan, làm sao chị biết bọn họ đang nói dối?”


Triệu Phi lắc đầu:


 “Tôi lớn tuổi hơn em, gọi chị là chị Triệu là được rồi.


Thật ra chúng diễn cũng rất khá, tôi không chắc chắn đâu, chỉ cảm thấy có điểm kỳ lạ thôi.


Hiện tại là buổi tối, xe tôi lại vừa tắt máy, không có đèn trong xe,


người bình thường sẽ rất khó nhận ra trong xe có người.


Và khi cầu cứu, theo phản xạ ai cũng sẽ tìm tài xế,


không có lý gì lại vòng sang bên phụ để gõ cửa sổ,


tôi khóa cửa chẳng qua chỉ để thăm dò — kết quả chính bọn chúng tự để lộ sơ hở.”


Tôi vẫn còn ngơ ngác,


nhưng mấy câu “xe mới vừa tắt máy” và “không có đèn trong xe” lại vang vọng trong đầu.


Tôi vô thức liếc nhìn xung quanh,


ánh mắt đột nhiên dừng lại ở gương chiếu hậu.


 “Chị Triệu… xe chị, có gắn thiết bị định vị không?”


Triệu Phi lập tức phủ nhận:


 “Không.”

 


 “Vậy… cái ở đằng sau kia là gì?”


Trong khe ghế sau, lấp ló một ánh đỏ mờ mờ—


một đèn LED nhấp nháy rất nhỏ — thường thấy ở thiết bị nghe lén hoặc theo dõi.


Sắc mặt Triệu Phi lập tức thay đổi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:


 “Em nhìn nhầm rồi, chị không thấy gì cả.”


Cô ấy nhanh chóng hạ giọng, nghiêng người sát lại thì thầm:


 “Xuống xe ngay. Mau rời đi.”


Cô ấy nhét cho tôi một cái khăn mặt.


Tôi vội vàng che miệng mũi,


mở cửa xe, chui qua làn khói trắng bên cửa phụ, chạy theo Triệu Phi về phía cuối phố.


Mới đi được vài bước, tôi ngoái lại nhìn,


thì thấy chiếc xe đã bị một nhóm người vây kín.


Những kẻ đó nhận ra xe trống rỗng, lập tức tản ra lẫn vào đám đông như chưa từng tồn tại.


Tôi hoảng loạn, bản năng muốn chạy thoát khỏi mọi ánh mắt soi mói ấy.


Nhưng Triệu Phi giữ tay tôi lại.


Cô tháo dây buộc tóc, xõa tóc xuống,


nhẹ giọng nói:


 “Đi theo dòng người, đừng nhìn ngang ngó dọc.


Ở giữa đám đông, chỉ cần không có hành động khả nghi thì rất khó bị phát hiện.”


Tôi lúc này mới định thần lại,


quét mắt nhìn tình hình xung quanh.


Phố ăn vặt nằm sát khu đại học,


đã gần khuya mà vẫn đông sinh viên đi ăn khuya.


Sự việc vừa rồi khiến người dân hoảng loạn,


dù có vài người hiếu kỳ đứng quay phim,


nhưng phần lớn sinh viên vẫn vội vã tìm đường trở về ký túc xá.


Trong số đó có rất nhiều nhóm bạn nữ rủ nhau về cùng nhau.


Tôi và Triệu Phi trộn vào đám sinh viên ấy, hoàn toàn không lộ.


Hiểu ý của chị ấy, tôi cởi áo khoác, buộc ngang hông,


lặng lẽ len lỏi theo dòng người hướng về cổng trường.


Tôi cố giữ giọng nói bình thường:


 “Giờ mình rời đi rồi… còn Ngô Việt thì sao?”


Triệu Phi nhỏ giọng đáp:


 “Tôi đã báo cảnh sát rồi, địa điểm cũng đã ghi rõ, tăng viện sẽ đến rất nhanh.


Dù chúng ta có ở lại hay không cũng không ảnh hưởng gì đến anh ta.


Mà mục tiêu của bọn chúng là em.


Tên cầm dao kia có lẽ chỉ là mồi nhử để dụ Ngô Việt rời đi,


nên anh ấy… chắc sẽ không sao đâu.”


Dòng người đông đúc nhưng di chuyển nhanh.


Mới nói được vài câu,


tôi và Triệu Phi đã bị đẩy tới sát cổng trường.


Vì số lượng sinh viên quá nhiều,


các cổng phụ được mở để phân luồng,


đều có chốt kiểm tra dạng zic-zắc.


Chúng tôi buộc phải xếp hàng.


Tôi đứng trong hàng,


trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, rất khó nói rõ.


 “Chúng tôi thoát ra quá dễ dàng.”

 


Bọn chúng náo loạn cả phố ăn vặt,


rồi còn tốn công gắn cả thiết bị nghe lén trong xe.


Vậy mà lại không hề đề phòng khả năng chúng tôi trốn vào đám đông sinh viên sao?


Chẳng lẽ… mục đích của chúng chưa bao giờ là để giet, mà là để… đẩy tôi vào một nơi nào đó?


Tôi có chút bất an, “Chúng ta thật sự phải vào cùng bọn họ sao?”


Triệu Phi sắc mặt nặng nề, “Tôi cũng không muốn vào, nhưng hướng này là an toàn nhất.”


“Nhưng, sao chúng ta lại cho rằng hướng này là an toàn nhất chứ?”


“Vì những hướng khác đều có người truy đuổi…”


Câu nói mới đến nửa chừng, Triệu Phi đã chủ động nuốt lời.


Lúc này tôi mới chợt hiểu, cảm giác bất an không thể nói thành lời kia rốt cuộc đến từ đâu.


Vừa xuống xe, vì quá vội vàng tháo chạy, chúng tôi theo bản năng tránh hướng truy lùng 


của đám người kia, nhờ đó mới nhập được với nhóm sinh viên, tiến gần đến trường học.


Nhưng nếu... nếu đối phương cố tình dẫn dụ thì sao?


Tôi chưa từng đến ngôi trường này, không quen thuộc địa hình, mà trong trường lại tương 


đối khép kín. Nếu bọn họ phát hiện chúng tôi đang ở bên trong, chỉ cần chặn mấy cổng ra 


vào là chúng tôi có mọc cánh cũng chẳng thoát nổi...


Nhưng đã quá muộn rồi.


Chúng tôi bị đám đông di chuyển một chiều ép kẹt tại chỗ.


Giữa dòng người, bất chợt có kẻ ra tay, định s.i.ế.t cổ Triệu Phi, nhưng cô ấy nhanh như chớp tung một cú đá hất bay đối phương.


Cuộc ẩu đả bùng nổ.


Sinh viên xung quanh hoảng loạn thét lên.


Có người nhân lúc hỗn loạn, bịt miệng tôi, trùm kín mắt tôi, hai bên kẹp chặt rồi lôi tôi vào 


trong cổng trường. Hành động của họ nhanh đến mức tôi không kịp phản kháng.


Tôi gần như bị kéo lê đi, âm thanh hỗn loạn phía cổng trường dần xa.


Đến khi miếng che mắt được gỡ xuống, tôi mới phát hiện mình bị đưa đến sân bóng đá.


Xung quanh thấp thoáng nhiều bóng người, bao vây tôi thành một vòng tròn.


Nhưng vì không có đèn, sân trường về đêm mờ mịt lờ mờ.


Tôi không thể phân biệt được, những bóng người ở xa kia là các cặp đôi hẹn hò hay là đồng bọn đã kéo tôi đến đây.


Rất nhanh, một người từ trong đám đông bước ra.


“Lại gặp nhau rồi.” Hắn nói.


Khác với vẻ ngoài cố tình che giấu khi gặp ở tàu điện ngầm và tiệm sửa điện thoại, lần này 


hắn trông rất tự nhiên, cũng ung dung hơn nhiều.


“Tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên Trình Bân.” Ngũ quan hắn ẩn trong bóng tối, hắn giơ tay 


về phía tôi, “Lần này, chúng ta nói chuyện đàng hoàng một chút, được không?”


Tôi cảnh giác lùi lại một bước.


Nhưng để tránh chọc giận hắn, tôi vẫn đưa tay ra bắt nhẹ.


“Nói chuyện gì?”


“Về sự thật.”


Hắn phẩy tay một cái, những bóng người quanh sân lặng lẽ rút đi.


“Tại sao cô lại bị cuốn vào chuyện này, vì sao hung thủ lại nhắm vào cô, và tất cả chuyện 


này rốt cuộc là thế nào – chẳng phải cô luôn muốn biết sao?”

 

19

 

Hắn ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, còn ra hiệu bảo tôi cũng ngồi xuống theo: “Ngồi đi, chuyện này hơi dài đấy.”


“Chúng ta phải bắt đầu từ một vụ tự tử nhảy lầu.”


Hắn bắt đầu bằng câu nói đó.


“Chuyện xảy ra bảy năm trước, chắc tầm đầu xuân, khoảng tháng ba. Đồn công an Tân 


Thương nhận được một cuộc báo án, nói có người nhảy lầu. Cảnh sát lập tức phản ứng, 


nhanh chóng cử người đến hiện trường và báo cho lực lượng cứu hộ đến dựng lưới an 


toàn. Trong lúc chờ dựng xong, nhiệm vụ của cảnh sát là cố gắng phân tán đám đông, kéo 


dài thời gian. Người phụ trách chính vụ việc lúc đó là Triệu Vũ – vừa được thăng lên làm 


cảnh sát cấp một.”


“Người có ý định nhảy lầu là một phụ nữ, ước chừng khoảng hai mươi lăm tuổi. Dựa theo 


kinh nghiệm hơn mười năm làm nghề, Triệu cảnh quan cố gắng giao tiếp, khơi gợi mong 


muốn giãi bày của cô ta để câu giờ. Không ngờ, ngay khi anh ấy vừa mở miệng nói câu đầu 


tiên, cô gái kia lại cười nhạt một tiếng rồi lập tức nhảy xuống từ tầng thượng. M.á.u loang đỏ 


cả nền đất, chet tại chỗ.”


Nghe đến đây, tôi theo phản xạ cau mày lại.


Rõ ràng là một cảnh tượng gây sốc, liên quan đến mạng người.


Thế nhưng người đàn ông trước mặt lại kể lại với giọng điệu thản nhiên như thể chẳng có gì quan trọng.


“Cô ấy tên là Tôn Phán Đệ. Sau khi thi thể được đưa vào nhà x.á.c, người nhà mới lục đục 


đến, một người đàn ông tự xưng là chồng của nạn nhân nói rằng vợ mình bị bệnh tâm thần, 


đã từng nhiều lần tìm cách tự tử trước đó, cho nên anh ta cũng không quá bất ngờ với kết 


cục này. Sau khi nhận thi thể về, người này còn không quên bày tỏ sự cảm kích và thông 


cảm với lực lượng cứu hộ. Vụ tự tử đến đây được coi là khép lại một cách hoàn chỉnh.”


“Vậy là hết à?”


Tôi không kìm được, cắt lời hắn.


Những vụ tự tử kiểu này thường mơ hồ, người trong cuộc vốn đã không muốn sống, phần


 lớn đều liên quan đến môi trường sống bị bức ép. Nhưng người nhà lại thường không 

muốn thừa nhận điều đó. Nếu cảnh sát đến kịp và cứu được thì không sao, ai nấy đều thở 


phào. Nhưng nếu nạn nhân tử vong, người thân mất người sẽ lập tức nổi giận, đổ toàn bộ 


trách nhiệm lên đầu cảnh sát, như một cách để chối bỏ lỗi lầm của chính mình.


Những cảnh sát làm nhiệm vụ chẳng có lỗi gì, nhưng vụ việc vẫn dính dáng đến sinh mạng 


con người. Thông thường, người nhà không thể chấp nhận sự thật, sẽ đeo bám kiện tụng, 


thậm chí còn có thể khiến dư luận bùng nổ, dẫn đến việc cảnh sát chịu xử phạt...


Nghe tôi nói xong, Trình Bân bật cười.


“Cô thấy vô lý đúng không?”


“Triệu cảnh quan lúc đó cũng nghĩ như vậy. Nên anh ta đã yêu cầu xem lại bản ghi lời khai 


của người tự xưng là chồng nạn nhân. Nhưng lại được thông báo rằng, theo yêu cầu của 


người nhà, hồ sơ đã được niêm phong, không tiện điều tra. Càng như vậy, Triệu Vũ lại càng 


cảm thấy có điều bất thường. Dựa theo lịch sử ghé thăm, anh ta tự mình truy xuất thông tin 


của Tôn Phán Đệ và người đàn ông xưng là chồng cô ấy.”


“Và rồi phát hiện – hai người đó hoàn toàn không có quan hệ hôn nhân hợp pháp. Nạn nhân 


26 tuổi, vẫn còn độc thân, còn người tự nhận là chồng tên là Hồ Binh – từng nhiều lần bị bắt 


vì mua d.â.m.”


“Triệu cảnh quan mang những tài liệu tra được đến gặp cấp trên, định chứng minh vụ án có 


nghi vấn. Nhưng cấp trên lại bảo: đã biết từ trước. Cô gái với ‘chồng’ là người cùng quê, 


từng tổ chức đám cưới ở quê nhà, nhưng vì khi đó cô ấy chưa đủ tuổi kết hôn nên không 


làm giấy đăng ký. Thông tin này cũng đã được xác nhận với cha mẹ của nạn nhân. Còn việc 


mua d.â.m, cấp trên cho rằng không liên quan đến vụ tự tử.”


Tôi lên tiếng hỏi: “Nhưng chắc Triệu cảnh quan không chấp nhận kết quả đó đúng không?”


“Đúng vậy. Anh ấy là người cố chấp, không dễ bỏ qua. Dù bị cấp trên cấm điều tra tiếp, anh 


ấy vẫn không buông tay. Dành thời gian cá nhân để truy tìm tài liệu, theo dõi, tiếp xúc nhân 


chứng – cuối cùng đúng là đã điều tra được chuyện động trời.”


“Hồ Binh là bảo vệ của một quán trà, ngày thường ăn chơi lêu lổng nhưng lại tiêu xài rất 


rộng rãi, không tương xứng với lương bảo vệ. Dưới sự hỗ trợ của một tay trong, Triệu cảnh 


quan điều tra kỹ quán trà đó – mới phát hiện nơi ấy chỉ lấy vỏ bọc trà quán để che đậy cho 


một đường dây mại dâm.”


“Phần lớn các cô gái trong đó đều bị ép buộc. Họ bị lừa từ quê lên thành phố, bị nhốt lại 


trong quán trà, không được phép rời đi. Hồ Binh đóng vai trò trung gian, định kỳ gửi tiền về 


cho cha mẹ các cô gái, giám sát cả việc gọi điện về nhà. Hắn nói với làng xóm rằng con gái 


đã gả đi nơi xa, nên sau này nếu có chuyện xảy ra, cha mẹ cũng vì ngại ngùng và ăn của 


hắn mà không dám lên tiếng.”


“Tôn Phán Đệ – cô gái nhảy lầu – chính là một trong số những nạn nhân đó. Vì bị hành hạ 


tinh thần lẫn thể xác đến giới hạn, cô ấy đã sụp đổ, trèo lên nóc nhà và kết thúc cuộc đời 


mình.”


Tôi nghe đến đây, ngực như bị đè nặng, giọng khản đặc: “Vậy... sau đó thì sao?”


“Nhờ tay trong giúp đỡ, Triệu cảnh quan thu thập được bằng chứng cốt lõi về hành vi buôn 


bán d.â.m của quán trà Minh Xuân, nộp lên cấp trên để chính thức lập án, bắt đầu điều tra 


quy mô lớn.”


“Nhưng vấn đề là, sau khi lập án, cuộc điều tra lại gặp trục trặc bất thường. Mỗi lần cảnh sát 


phục kích đều không tìm được gì – cứ như thể đối phương đã biết trước. Mỗi lần đột kích 


vào, đều chỉ thấy một cảnh tượng hợp pháp: khách ngồi thưởng trà, hoàn toàn đúng luật.”


“Cuộc điều tra rơi vào bế tắc. Ông chủ quán trà còn ngược lại gây áp lực, nói cảnh sát cố 


tình nhắm vào dân thường, định đòi bảo kê. Cấp trên bắt đầu dao động, muốn khép lại vụ án.”


“Bị dồn đến đường cùng, Triệu cảnh quan đành tìm lại tay trong từng hợp tác trước đó, nhờ 


người này liên hệ với các nạn nhân đang bị giam giữ, hi vọng có thể lấy được bằng chứng 


từ bên trong.”


Nghe đến đây, tim tôi cũng thắt lại, cổ họng khô khốc.


“Họ... có thành công không?”


Trình Bân gật đầu, giọng điệu ôn hòa: “Thành công rồi, mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Một 


trong các nạn nhân đồng ý hợp tác với cảnh sát, không chỉ cung cấp được bằng chứng ghi 


âm, mà còn chụp được ảnh kẻ đứng sau thành lập trà quán Minh Xuân.”


“Thế nhưng sau khi nhận được bức ảnh ấy, Triệu Vũ lại chần chừ mãi không dám công khai. 


Bởi vì người trong ảnh — kẻ chủ mưu đứng sau toàn bộ vụ việc — từng nhiều lần xuất hiện 


trên các bảng tuyên dương công khai trong hệ thống công an.”


“Cũng chính lúc đó, anh ấy mới dần hiểu ra: vì sao ngay từ khi vụ nhảy lầu xảy ra, đã có 


người muốn dẹp yên mọi chuyện; vì sao sau khi lập án, cuộc điều tra về trà quán Minh Xuân 


mãi không có kết quả; và vì sao mỗi lần cảnh sát đột kích, bên trong đều kịp thời chuẩn bị 


trước.”


“Vì vậy, tuy trong tay đã nắm được bằng chứng, Triệu Vũ lại không thể công khai, trong lòng 


dằn vặt vô cùng.”


Tôi nhất thời im lặng.


Trong đầu mơ hồ đoán được nỗi lo của cảnh sát Triệu.


Trà quán Minh Xuân nắm rõ từng động thái của cảnh sát, nếu bằng chứng bị công bố, chủ 


mưu phía sau chắc chắn sẽ lập tức nhận ra — và đoán được những tài liệu đó lọt ra từ bên 


trong.


Một khi như vậy, tính mạng của cô gái đã dũng cảm đứng ra cung cấp bằng chứng sẽ không 


thể nào được đảm bảo.


Tôi thầm sắp xếp lại toàn bộ dòng thời gian trong đầu.


Rồi đối chiếu với những thông tin tôi từng tra được trên mạng, cùng lời kể của Triệu Phi, có 


thể xác định: Sau khi Triệu Vũ thu thập đủ chứng cứ, chưa bao lâu sau đã bị tai nạn xe do 


uống rượu và qua đời.


Sau đó, cho đến tận ngày hôm nay.


Ngô Việt — một người trong ngành công an — thậm chí còn không thể tra được đầy đủ hồ 


sơ vụ án năm đó trong hệ thống.

 

Loading...