Truyền Kỳ Đại Chưởng Quầy - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-09 12:09:54
Bốp!
Một mảnh lá vàng rơi xuống từ cột, sững sờ tại chỗ, cơn giận nghẹn nơi cổ.
Giận quá trút , bèn sang Diệp Linh quát:
“Linh Nhi, nàng chọc phu nhân vui, thì .”
Diệp Linh ngẩn :
“Là hứa lấy chính thê, mới đồng ý hồi kinh với . Giờ đổi là đổi, cớ gì thuận theo?”
Lư Đình khẩy:
“Ta là tướng quân tứ phẩm, bao nhiêu nữ tử tranh cửa, nàng để mắt, chính là phúc phận của nàng.”
“Rời khỏi , nàng lấy gì sinh sống?”
“Ở chốn kinh thành chút việc nặng nhọc, tiền bạc kiếm còn đủ thuê chỗ bằng cái chuồng ngựa!”
Diệp Linh ngẩng cao đầu, giọng cứng rắn:
“Ta trở về biên ải là . Trời cao đất rộng, chẳng lẽ dung nổi một ?”
Không ngờ cô nương cứng cỏi đến thế, bỗng thấy ý, khóe môi khẽ cong, nở một nụ tán thưởng.
Lư Đình thấy , mặt lập tức đỏ gay, tưởng đang nhạo chẳng giữ nổi đàn bà.
Hắn nghiến răng, đôi mắt tràn đầy thất vọng Diệp Linh:
“Linh Nhi, vẫn nghĩ nàng thật tâm với , hóa nàng cũng chẳng khác gì đám nữ nhân hám danh đoạt vị ngoài …”
“Thì là lầm .”
Diệp Linh quýnh quáng, vội vã biện bạch:
“Không ! Ta ! Khi cứu , căn bản là công tử thế gia!”
Lư Đình cụp mắt, giọng khẽ như gió thoảng:
“Vậy thì… nàng chịu gả cho nữa?”
Không rõ Lư Đình dùng lời ngon tiếng ngọt gì để thuyết phục…
Tóm , Diệp Linh cũng gật đầu quý , thêm một chiếc kiệu nhỏ rước từ cửa .
Đêm động phòng hôm , hào hứng chuẩn sẵn hạt dưa năm vị, lạc rang muối, cùng rượu quả ngọt dịu, gọi Kim Đào tới hầu chuyện, uống kể truyện cũ.
Chỉ Kim Đào , khi Lư Đình và Diệp Linh ôm giường, đèn đỏ nhỏ lệ, tình nồng ý mật… thì Lâm Hạnh Nhi xông cửa mà !
Mắt nàng hoe đỏ, , nước mắt như mưa:
“Lư lang! Chàng trở về , khổ sở đợi chừng nào!
Từ khi rời , ăn ngon, ngủ yên, ngày mong đêm nhớ… chẳng ngờ đợi là tin nạp khác!
Chàng từng hứa sẽ nâng bình thê, từng thề rằng đời phụ …
Tất cả… đều là giả ?”
Lư Đình trông thấy nàng, ngẩn một thoáng, khó nhọc cất lời:
“Nàng là… Lâm Hạnh Nhi?”
“Một năm gặp… nàng tròn trịa hẳn, trông giống ăn ngon ngủ yên cho lắm.”
Lâm Hạnh Nhi nay khác xưa.
Gương mặt phù thũng, lấm tấm tàn nhang, hình nặng nề béo mập, chẳng còn chút bóng dáng kiều mỵ thuở nào.
Nghe xong câu , nàng run rẩy lùi vài bước, nép bóng tối nơi chân nến, nước mắt lăn dài theo ánh sáng đỏ hắt má, y như ngọn nến cũng đang nhỏ lệ cùng nàng.
“Thiếp vì mà mang thai mười tháng, chịu đủ khổ đau mới nông nỗi .”
“Lúc sinh con, một chân bước qua quỷ môn quan… May mà con gái đời khỏe mạnh, ngoan ngoãn, còn giống phụ .”
“Lư lang thử một chút chăng?”
Lư Đình liền mừng rỡ, vội vàng định bước tới:
“Ta con ? Lư gia nối dõi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truyen-ky-dai-chuong-quay/chuong-5.html.]
Lâm Hạnh Nhi cúi đầu đáp nhỏ:
“Là… là con gái…”
Lư Đình lập tức sầm mặt, rụt tay .
Lâm Hạnh Nhi lỡ đà, suýt chút nữa đánh rơi hài nhi, vội vàng ôm con , mặt mày hoảng loạn.
Tiểu nữ nhi xốc, lập tức cất tiếng vang.
Lư Đình nhíu mày, quát lạnh:
“Ồn c.h.ế.t ! Đã là thứ sinh mà còn là con gái, còn dẫn đến gặp gì? Ngày vui mà cũng ngươi cho xúi quẩy!”
“Cái bộ dạng xí , trông thấy phiền lòng, cút!”
Lâm Hạnh Nhi gào lên:
“Ta… cũng từng trẻ trung xinh , nay vì một tiện mà nhục đến mức ư?”
Diệp Linh nhíu mày, thản nhiên đáp:
“Ta tiện .”
Lư Đình lập tức phụ họa:
“Linh Nhi là cứu mạng , là quý , khác với ngươi!”
Lâm Hạnh Nhi hung hăng chằm chằm Diệp Linh, nghiến răng:
“Ngươi đắc ý lắm ?”
“Nói cho ngươi , cũng từng cứu , cũng từng cùng hoa thề nguyện, đầu ấp tay gối!”
“ nay bại danh liệt, ngươi tưởng bản sẽ thoát kết cục ?!”
Diệp Linh lộ rõ vẻ hoang mang.
Lư Đình vội kéo nàng lòng, hét lớn:
“Tiện nhân ! Ngươi mà cũng dám đem so với Linh Nhi?”
“Ngươi khi bước phủ, thể chẳng còn trong sạch, còn giấu mang thai, ép thành .”
“Còn Linh Nhi, nàng là trong sạch, là thật tâm yêu thương, đời … quyết phụ nàng!”
Nghe đến đây, Diệp Linh thoáng an lòng, về phía Lâm Hạnh Nhi với ánh mắt pha lẫn khinh miệt.
Lâm Hạnh Nhi , miệng thì thào lặp lặp :
“Hay lắm… đời phụ, đời phụ…”
Sáng sớm hôm , Lâm Hạnh Nhi đến viện , quỳ sụp xuống mặt:
“Tỷ tỷ nhân hậu khoan hòa, Hạnh Nhi nguyện tỳ nữ, hầu hạ bên .”
Ta lấy khó hiểu:
“Ta chẳng nhân hậu, cũng chẳng .”
Nàng đáp, chỉ lặng lẽ dập đầu liên tục, đầu va phiến đá cứng mà vang lên tiếng “bộp bộp” lạnh cả sống lưng.
Ta thú thực là… xót.
Từng là kỳ phùng địch thủ suốt một năm, nàng hiểu rõ nhược điểm của như lòng bàn tay.
Ta buột miệng:
“Thôi thôi đừng dập nữa, hư đá thì mà …”
“Tảng đá năm nghìn lượng bạc đấy!”
Thế là, Lâm Hạnh Nhi toại nguyện, thành tỳ nữ của , từ đó cũng còn dám giở trò ngáng đường nữa.
Còn Diệp Linh nhập phủ, bề ngoài thì nhu thuận hiền thục, trông như tiểu mẫu mực.
Dĩ nhiên là giả.
Kẻ tiểu mà tĩnh lặng quá, ắt là đang âm thầm gây sóng.
Diệp Linh cũng đang giở trò gì:
Bạc phát cho mỗi tháng hai lượng thì tiêu, cố tích cóp từng đồng.