Truyền Nhân Thần Y
Chương 43: C43: Không thể nào
Thấy có người đi vào, ông chủ nhanh chóng đứng dậy, lúc này Chu Triết tháo khẩu trang xuống, ông chủ liếc mắt một cái đã nhận ra, dù sao thành phố Tân Hải chỉ nhỏ thế thôi, hơn nữa còn cùng nghề, Chu Triết từ nhỏ đã nghịch ngợm khắp nơi nên nhiều chủ tiệm đều biết.
"Tiểu Triết, sao hôm nay cậu lại đến gặp chú thế, sức khỏe của ông cụ có khỏe không?" Ông chủ Lý Thiện Nguyên chủ động chào hỏi Chu Triết.
Chu Triết cũng hào phóng đi tới nói: "Sức khỏe của ông nội rất tốt, cháu giới thiệu với chú, hai người này là bạn của cháu, Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ, còn có người này..."
Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của Chu Triết, Triệu Phi Phi đưa tay véo mạnh vào eo anh ta một cái.
Tên nhóc này giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy hành động như vậy của hai người, Lý Thiện Nguyên đương nhiên hiểu được, hai người có quan hệ yêu đương.
“Xin chào chú, cháu tên là Triệu Phi Phi.” Triệu Phi Phi thoải mái tự giới thiệu.
"Ừ, cô gái này thật xinh đẹp, Tiểu Triết, cháu thật may mắn đấy.”
Theo lời giới thiệu của ông chủ, Tô Vũ nhìn từng viên ngọc trong tủ trưng bày, có đủ loại ngọc, mã não, cẩm thạch, giá cả khác nhau tùy theo chất lượng ngọc và công đoạn điêu khắc chạm trổ.
Nhưng mà sau khi xem qua những ngọc thạch này Tô Vũ đều lắc đầu, bởi vì những thứ này cũng không phải là thứ mà anh muốn tìm kiếm.
Thay vào đó, Tô Vũ tìm thấy một viên đá hoa mai cỡ ngón tay cái trong một khung nhỏ bên cạnh tủ trưng bày. Loại đá này hình thành sau khi núi lửa phun trào, nên màu sắc không đẹp, lại nhiều tạp chất. Vẻ ngoài trông không đặc sắc lắm, Lý Thiện Nguyên bày ở chỗ này, chủ yếu là để cho đủ số lượng mà thôi.
Tô Vũ cầm lấy khối ngọc thạch này, trên mặt lại hiện ra một nụ cười mỉm.
Bởi vì thứ Tô Vũ đang tìm kiếm thật ra cũng không phải ngọc thạch quý giá trong miệng người đời mà là anh đang tìm một vật chứa.
Một cái có thể chứa một lượng lớn linh khí, sau khi đổ đầy linh khí vào đó là có thể biến nó thành một món pháp khí, từ đó tạo thành một tấm bùa hộ mệnh.
Thật ra Tô Vũ nhìn thấy rất nhiều ngọc thạch trong cửa hàng này có tiềm chất như vậy, nhưng bởi vì do quá trình gia công mà phá hư tiềm chất của ngọc thạch, tự nhiên cũng biến thành những viên đá vô dụng trong mắt Tô Vũ.
"Anh Tô có hứng thú với viên đá này à?" Chu Triết có vẻ hơi khó hiểu.
Trong số các sản phẩm rực rỡ muôn màu, có sản phẩm nào không tốt hơn viên ngọc thạch này chứ?
Tô Vũ gật đầu, nhìn ông chủ nói: "Ông chủ, tôi muốn mua viên ngọc thạch này, bao nhiêu tiền?”
Khi Tô Vũ hỏi câu này mới nhận ra hình như trên người mình không có nhiều tiền, nếu như ông chủ đưa ra giá quá cao thì anh thực sự không thể mua được.
Lý Thiện Nguyên vừa nhìn đã lắc đầu nói: "Những thứ này không phải là phế liệu thì là đá vụn nhỏ không có công dụng gì, nếu cậu thích, vậy tôi tặng cho cậu.”
Đây coi như là giữ thể diện cho Chu Triết, viên ngọc thạch này vốn không đáng tiền, nếu như ông ấy mà nhận tiền thì sẽ quá keo kiệt.
Tô Vũ cũng không nói thêm gì, chắp tay nói: "Vậy thì cảm ơn ông chủ.”
…
Sau khi nói chuyện thêm vài câu, lúc rời khỏi cửa hàng, Mã Hiểu Lộ cầm viên ngọc thạch kia trong tay thưởng thức: "Những viên đá như thế này ở đâu mà chẳng có, anh lấy nó làm gì?"
Tô Vũ đưa tay kéo Mã Hiểu Lộ vào bên trong đường, sau đó nói: "Không phải chỗ nào cũng có những viên đá như thế này, anh nói nó là một bảo vật vô giá.”
Mã Hiểu Lộ giật mình, suýt chút nữa đánh rơi viên đá trong tay xuống đất.
“Hả? Không thể nào?” Mã Hiểu Lộ há to miệng.
"Anh Tô hình như có chút hiểu biết độc đáo về ngọc thạch, cuối tuần ở thành phố Tân Hải có một triển lãm, hay là đến lúc đó anh Tô cùng đi xem đi?"
“Được, được.” Nhưng mà nhìn Tô Vũ dường như cũng không muốn đi lắm, Triệu Phi Phi lại đổi mục tiêu sang Mã Hiểu Lộ.
"Hiểu Lộ, cô nói xem chúng ta làm việc áp lực như vậy, có phải cũng nên có cơ hội thả lỏng một chút không?"
Mã Hiểu Lộ suy nghĩ một hồi, cảm thấy hình như cũng đúng, cô quay đầu nhìn Tô Vũ còn chưa lên tiếng, nói: "Được, vậy đi xem đi.”
Dưới sự nhắc nhở của Chu Triết, Triệu Phi Phi biết Tô Vũ có thể có xuất thân không đơn giản, những người như vậy nói chung rất khó thay đổi quyết định.
Nhưng nếu không lay chuyển được Tô Vũ thì thổi gió bên tai người bên gối của anh. Trên đường đi, bốn người cười nói rôm rả trở về nơi ở, vẫn giống như trước, Chu Triết và Triệu Phi Phi một phòng, còn Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ một phòng.
Chẳng qua mấy ngày nay chỉ có Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ biết rõ, bọn họ một người ngủ ở trên giường, một người ngủ ở lối đi nhỏ.
Tô Vũ nằm trên gối, tay phải cầm viên đá hoa mai có được hôm nay, anh nhìn nó nhờ vào ánh đèn đầu giường, trong lòng cảm thấy khá hài lòng.
Bởi vì vừa rồi anh đã thử qua, không gian có thể sử dụng trong viên đá này thực sự không hề nhỏ, mặc dù giới hạn của nó không quá cao do kích thước, nhưng sau khi truyền linh lực vào, trở thành một lá bùa hộ mệnh hẳn là dư xài.
Anh đang nghĩ thầm trong lòng sẽ làm viên đá này thành bùa hộ mệnh, sau đó đưa cho Mã Hiểu Lộ, như vậy anh cũng sẽ cảm thấy an tâm.
“Còn đang nhìn nữa à? Em không hiểu tại sao viên đá này lại biến thành báu vật vô giá mà anh nói.” Mã Hiểu Lộ mặc đồ ngủ nằm ở mép giường.
Mái tóc dài xõa xuống, vừa lúc ngọn tóc rơi xuống trên ngực Tô Vũ, hơi rung động khiến anh có chút ngứa ngáy.
Tô Vũ hít một hơi thật sâu nói: "Có những thứ, không thể dùng vẻ bề ngoài để đo lường giá trị của nó, anh đã nói nó là bảo vật vô giá, đó là bởi vì nó có năng lực mà những ngọc thạch khác không thể thay thế."
Mã Hiểu Lộ hoàn toàn không hiểu Tô Vũ có ý gì, cô bĩu môi nói: "Kỳ quái, nhưng có một chuyện em muốn nói với anh.”
Tô Vũ buông viên đá trong tay xuống, tựa đầu vào tủ đầu giường nói: "Em nói đi.”