Truyền Thuyết Bạch Long - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:10:30
Ta bật dậy, vội lau nước mắt.
Quả thật, ở chân trời xa xa một đang thúc ngựa phi như bay về phía thành.
Chỉ cần bóng dáng , ngay là .
Ngay lập tức, nhảy khỏi tường thành, , cắm đầu chạy về phía .
Trên trời mưa vẫn rơi nặng hạt.
Sau lưng, gia gia ướt như chuột lột giận dữ hét lớn:
“Khóc ! Suốt ngày chỉ !
Long tộc vì cháu mà mất hết mặt mũi hết đó!”
Ai thèm để ý ông chứ.
Khoảng cách giữa và Trình Gia ngày một gần hơn.
Hắn cưỡi ngựa cao, từ xa thấy , gọi lớn một tiếng:
“A Ly!”
Hắn vung roi ngựa, phóng thẳng về phía .
Đến mấy bước cuối, nhảy xuống ngựa, sải chân chạy tới, ôm chặt lấy !
Cơn mưa rả rích khiến cả hai ướt như chuột lột.
Hắn nâng mặt lên, :
“Khóc ? Sợ ?”
Ta gật đầu sức lắc đầu.
Ta từng cho , hôm nhận lời gia gia sẽ thành với , ông lấy một giọt m.á.u của , chấm giữa trán .
Đó là cách ràng buộc bằng m.á.u giữa rồng và , từ đó về , đời kiếp , đừng hòng rời khỏi .
Cũng như thể rời xa Tây Vực Thiên Sơn.
Chỉ cần đặt chân lên quan đạo, càng lúc càng rời xa , thì sẽ c.h.ế.t con đường cách hàng ngàn dặm .
Ta , bởi giữ lời hứa, tự về.
Và chọn sai .
Hắn là phu quân của — một Trung Nguyên giữ trọn lời hứa.
Trình Gia mỉm , ôm lòng, thì thầm bên tai:
“Ta là sẽ , nàng tin chứ?”
“A Ly, từ nay về , chỉ một nàng.”
11.
Cái hôm mà ngày và đêm dài bằng ở Tây Vực, Khương tộc gọi đó là tháng Cừu Non.
Lúc cây cỏ xanh tươi, là mùa gia súc sinh sôi mạnh nhất.
Họ sẽ hát ca nhảy múa thảo nguyên, mổ cừu nấu thịt, quây quần bên đống lửa ăn thịt nướng, uống rượu sữa, cưỡi ngựa b.ắ.n cung, vật lộn nô đùa.
Kỳ Mặc , khi cha tin sắp thành , liền nhất quyết mời và gia gia đến bộ lạc tổ chức lễ cưới.
Mẹ Kỳ Mặc từng bệnh nhiều năm, dùng đúng phương thuốc của gia gia , mới khỏi hẳn.
Cả nhà họ vì thế ơn ông, cũng quý mến .
Vậy nên, lễ thành hôn của và Trình Gia tổ chức ngay trong tháng Cừu Non, tại bộ lạc của Khương.
Ngoài nhà Kỳ Mặc, còn nhiều mục dân khác từ khắp nơi thảo nguyên đến dự, ai nấy đều nhiệt tình hiếu khách.
Tối đến, quây quanh đống lửa nhảy múa tưng bừng.
Ta và Trình Gia mặc hôn phục của Khương, giữa biển đông đúc, đẩy sát .
Tiếng ca hát vang động đất trời, giữa những tràng vang, ngừng đẩy về phía Trình Gia.
Hắn cao lớn, đưa tay ôm lấy lòng, buông nữa.
Đêm thật sự náo nhiệt và rực rỡ.
Mọi cùng ăn thịt nướng, uống rượu sữa, hát thật to, ríu rít nắm tay nhảy múa quanh đống lửa.
Trong ánh lửa bập bùng, thấy gia gia xa, đang chuyện với cha của Kỳ Mặc, nét mặt hồng hào rạng rỡ.
Ngẩng đầu lên, thấy Trình Gia, cũng đang cúi đầu .
Trong mắt là ánh sáng từ đống lửa, những tia sáng nhỏ vụn lung linh lay động, thật rực rỡ cũng thật .
Và cũng thấy hình bóng phản chiếu trong mắt , in sâu nơi đáy mắt.
Ta nhe răng ngốc một cái.
Trình Gia cúi xuống, chạm trán , khẽ đặt một nụ hôn lên môi .
Ta vòng tay ôm lấy cổ , ngửi mùi rượu sữa ngựa, cùng mùi hương quen thuộc của chính , khiến lòng vô cùng yên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truyen-thuyet-bach-long-yvtk/chuong-7.html.]
Ta hỏi:
“Trình Gia, vui lắm.
Còn thì , vui ?”
Hắn mỉm gật đầu, ghé sát tai thì thầm:
“A Ly, nàng kìa, trăng Thiên Sơn hôm nay tròn quá.”
Ta theo ánh mắt .
Xa xa, những dãy núi tuyết nối tiếp, treo lơ lửng đỉnh chính là vầng trăng sáng như đĩa ngọc, cũng tựa như viên minh châu treo giữa trời đêm.
Bỗng nhiên nhớ câu chuyện mà một thương nhân Trung Nguyên từng kể.
Chu Mục Vương cưỡi xe tám ngựa, về phía Tây đến tận Thiên Sơn, mang theo vô gấm vóc lụa là tặng cho Tây Vương Mẫu.
Tây Vương Mẫu tặng cho ông báu vật quý hiếm của Thiên Sơn, cùng uống rượu ca hát, rằng:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Chúc quân trường thọ, nguyện quân tái lai.”
thì một đoạn duyên ngắn ngủi như thế.
Trân bảo quý nhất của Thiên Sơn dành cho xứng đáng nhất.
Ta mắt Trình Gia, nghiêm túc với :
“Ta tặng ánh trăng Thiên Sơn.
Trình Gia — chúc trường thọ, nguyện chúng mãi mãi bên .”
12.
Chúng ở bộ lạc Khương mấy ngày, đó gia gia trở về thành Ô Nê, là đem thuốc phơi cho khô.
Còn thì đưa Trình Gia trở túp lều ởThiên Sơn.
Ngựa của vẫn nuôi ở đó, tên là Tuyết Trảo.
Trình Gia cũng một con, là chúng chọn lúc còn ở Thiện Thiện.
Ta đặt tên cho nó là Sương Hoa.
Cả hai đều trắng như tuyết, đều là ngựa quý Đại Uyển.
Ban ngày, bọn cưỡi ngựa đến Thiên Trì, chăn thả ở nơi nước và cỏ.
Thỉnh thoảng cũng tiện tay giúp gia gia đào ít dược liệu.
Tuyết Thiên Sơn nuôi dưỡng vạn vật, những đóa tuyết liên nơi đây tinh khiết như ngọc..
Buổi tối, hai chúng ngoài túp lều, ngẩng đầu trăng sáng.
Bốn phía tĩnh lặng một tiếng động, thế gian như chỉ còn mỗi hai chúng .
Ta vẫn nhớ đêm đầu những ngày thành , chúng ở trong bộ lạc Khương.
Tối đến, cả hai trong lều nỉ, vẫn còn mặc nguyên y phục, lặng lẽ nắm tay .
Không ai câu gì.
Qua lâu, tưởng Trình Gia ngủ , nhịn liền lấy tay gãi nhẹ lòng bàn tay .
Trình Gia nghiêng đầu , đôi mắt đen láy trong veo lấp lánh.
Ta hỏi:
“Chàng buồn ngủ ?”
Trình Gia khẽ lắc đầu.
Ta liền nhích , rúc lòng .
Hắn thuận tay ôm lấy , cằm tựa lên đỉnh đầu, khẽ :
“Ngủ .”
Ta cam tâm, ghé tai hỏi nhỏ:
“Cứ thế mà ngủ thật ?
Không gì hết ?”
Ánh lửa bên ngoài lều nỉ vẫn còn phập phùng, phản chiếu qua lớp vải, in mờ bóng dáng bên trong.
Ta Trình Gia đầy mong đợi, đỏ mặt, đưa tay giữ lấy đầu , nghiêm túc ấn ngực, giọng khàn khàn:
“Không . Bóng sẽ in lên lều, thấy mất.”
Ta chẳng buồn để ý, ôm chặt hơn:
“Không , ai mà chẳng .
Ta còn từng thấy chứ.”
“Không .”
Hắn ghé tai thì thầm nữa, nhẹ vỗ lên m.ô.n.g :
“Không linh tinh nữa, lễ nghĩa là quan trọng.”
“… …”