
Chu Hải Đường
Tôi và Bạch Lưu Mặc từ đồng phục học sinh cho đến váy cưới, là thanh mai trúc mã, được mọi người ngưỡng mộ.
Cho đến chín năm sau khi kết hôn, tôi tận mắt nhìn thấy anh ta cẩn thận dìu một người phụ nữ đang mang thai đi khám thai.
Bạch Lưu Mặc lớn lên trong một môi trường giàu có, ưu việt. Khi bị tôi phát hiện, anh ta chỉ thoáng chột dạ, áy náy trong giây lát, rồi nói:
"Hải Đường, hôm đó anh đi tiếp khách, uống say quá, là anh có lỗi với em. Nhưng đứa bé vô tội. Anh đã thỏa thuận với cô ấy rồi, sau khi sinh con, cô ấy sẽ cầm tiền rời đi. Đứa bé có thể nuôi ở bên ngoài, tìm người chăm sóc là được."
Tình yêu của chúng tôi diễn ra quá suôn sẻ, tiểu học, trung học, đại học đều ở bên nhau. Tôi từ chối tất cả những người theo đuổi mình, anh cũng luôn biết giữ chừng mực. Nhưng đúng là vật cực tất phản, quá thuận lợi chưa chắc đã là điều tốt.
Tôi không nói cho anh biết rằng tôi cũng đã mang thai.
Tôi chỉ nói rằng tôi không thể chấp nhận chuyện này.
Không chấp nhận con riêng của anh ta, cũng không chấp nhận sự phản bội của anh ta.
Tôi ngoan ngoãn ở bên anh suốt ba mươi năm, đến hôm nay, khi tôi cứng rắn một lần, anh ta cuối cùng cũng có chút sợ hãi. Anh ta nói sẽ bắt cô ta p.h.a t.h.a.i, nói sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, thậm chí còn viết cam kết.
Thế nhưng ba tháng sau, đứa con đầu lòng của anh ta chào đời. Anh ta ôm lấy đứa bé, dịu dàng, cẩn thận trong phòng bệnh.
Tôi xé nát tờ cam kết trong tay, quay đầu đi p.h.a t.h.a.i.
Hóa ra, người mà tôi từng cho là thanh mai trúc mã, chẳng qua chỉ là trời giáng nửa đường đến muộn mà thôi.
Đêm nay, chấm dứt chín năm hôn nhân, mười hai năm tình yêu của tôi và anh ta.
Cô ta đến, tất cả liền hóa thành hư không…
Bình luận