
Lần Cuối Gõ Cửa
- Cập nhật
- 1 ngày trước
- Thể loại
- Hiện Đại
- Lượt xem
- 0
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Khi tôi cất lời nói muốn ly hôn, vợ tôi đang đứng trong bếp nấu cơm.
Bàn tay bà khẽ run lên, nhưng chỉ thoáng qua một cái rồi bình tĩnh trở lại.
Bà ấy xoay người, giọng nhẹ nhàng như thể chưa từng có gì xảy ra:
"Được."
Đây đã là lần thứ mười tôi mở miệng đề nghị ly hôn.
Chín lần trước, bà ấy đều như phát điên. Bà vừa khóc vừa gào, trách tôi nhẫn tâm ép một người đàn bà già nua, đang đứng bên bờ vực của tuổi già, phải chấp nhận chia ly.
Tôi đã quá chán ngán cái mùi hương nhạt nhòa của thời gian bám trên người bà ấy. Không giống như Lâm Tuyết – tình nhân của tôi – người phụ nữ luôn căng tràn sức sống, rạng rỡ như đóa hoa mới nở.
Tôi không ngờ lần này bà ấy lại đồng ý, đồng ý nhẹ bẫng như thể tôi chỉ vừa hỏi một câu vô thưởng vô phạt: "Hôm nay ăn gì?"
Tôi đứng đó, nhìn bóng lưng tất bật của bà trong bếp. Trong lòng không khỏi dâng lên một niềm vui nhẹ nhõm… nhưng lại xen lẫn chút bất an kỳ lạ.
Tôi nằm dài trên ghế ban công, đầu óc rối như mớ tơ vò, thì chuông điện thoại reo lên.
Là cuộc gọi từ Lâm Tuyết.
"Thế nào rồi? Lần này bà ấy chịu ly hôn chứ?"
Giọng cô ấy dịu dàng, nhưng trong sự dịu dàng ấy lại chứa đầy nỗi thấp thỏm khó che giấu.
Tôi cố kìm nén cảm giác rối ren trong lòng, cười nhẹ, đáp bằng giọng có phần hân hoan:
"Ừ. Lần này bà ấy đồng ý rồi."
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, rồi giọng cô ấy khẽ run lên:
"Thật không? Lão Trần, anh không được gạt em đấy!"
Câu nói ấy khiến tôi chợt thấy xót lòng. Tôi hạ giọng, dỗ dành:
"Tuyết à, thật mà. Bà ấy đồng ý rồi. Từ nay, chúng ta không cần lén lút nữa."
Cô ấy bật khóc trong điện thoại, nước mắt nghẹn ngào qua từng chữ:
"Tốt quá rồi... Em đã chờ ngày này lâu lắm rồi..."
Bình luận