
Người Ta Cầu, Người Ta Mất
Tạ Trường Lăng trúng độc, mạng sống chỉ còn tính từng khắc.
Ta quỳ nơi điện Phật, khẩn cầu chỉ một điều: bình an.
Từng cái dập đầu rơi xuống, máu chảy loang cả nền gạch lạnh. Đổi , là một miếng ngọc bội khai quang — vật mang theo hy vọng duy nhất của .
Hôm , cơn sốt của kỳ lạ mà lui .
Sau đó, theo phụ xuất chinh, đường khải trở về, cứu công chúa.
Người đồn rằng công chúa gặp si mê .
Bạn bè trêu chọc: “Không sợ cô nương nhà họ Thư ghen lồng lộn ?”
Tạ Trường Lăng chỉ hờ hững , ném miếng ngọc bội liều mạng cầu hồ nước cửa sổ, thản nhiên đáp:
“Ca ca sẽ đối phó với nàng.”
Hắn ước — và như ý. Ta gả cho ca ca của .
Trong ngày đại hôn, chen đám đông, nắm chặt tay , giọng run rẩy:
“A Lăng, ngọc bội… tìm .”
chỉ khẽ nghiêng đầu, rút tay về.
Thứ mất , nhặt cũng vô nghĩa. Còn lòng — một khi bỏ rơi, xin đừng tìm.
Bình luận