
Phiếu Đổi Nhân Tâm
Năm 1970, công xã Hồng Dương.
Tôi và con gái đói đến mức phải lên núi đào rau dại ăn.
Chồng tôi, người kế thừa công việc ở trạm lương thực từ bố tôi, lại lén đưa phiếu lương thực cho nữ thanh niên trí thức.
Con gái đổ bệnh, tôi đành đến nhà mẹ đẻ vay mượn mười cân phiếu lương thực.
Vừa xoay lưng, chồng tôi đã trộm đi mất, mang đến mừng sinh nhật nữ thanh niên trí thức, mời khách ăn uống.
Tôi khóc lóc van xin: "Con gái không được ăn cơm nữa sẽ chết đói mất! Anh đi đòi phiếu lương thực về đi!"
Thế nhưng anh ta lại mắng tôi: "Cô học theo nữ thanh niên trí thức đi, thà chết đói cũng không thể mất mặt!"
Sau này, tôi bán luôn công việc ở trạm lương thực. Chồng tôi khóc lóc cầu xin tôi cho anh ta vay tiền mua lương thực.
Tôi cười nhạt: "Vì thể diện của anh, cứ tiếp tục đói đi!"
Bình luận