Từ Bỏ
Chương 2
5
Tôi ở xa xa nhìn thật lâu, bóng lưng bọn họ ôm hôn.
Lâu đến khi bọn họ dắt tay nhau rời đi, mới tự giễu cười đi về nhà.
Trong nhà lạnh như băng.
Đây là phòng cưới của tôi và Thẩm Tứ Bạch, nhưng quanh năm chỉ có một mình tôi ở.
Khi tôi thu dọn xong đồ đạc cần dùng trong bệnh viện ngày mai, đã gần rạng sáng.
Thẩm Tứ Bạch vẫn chưa về.
Từ một giờ trước, hắn đã gửi wechat nói không trở về.
Đổi lại là trước khi tôi mang thai, hắn thường xuyên không trở về.
Nhưng hai tháng hắn và Hạ Lê chia tay, trừ khi đi công tác, mỗi đêm hắn đều ở bên tôi.
Con người chính là dễ tạo thành thói quen.
Một khi đã quen với sự tốt đẹp của hắn, sẽ không chịu nổi sự lạnh nhạt trước đây nữa.
Thẩm Tứ Bạch.
Tại sao cho tôi hy vọng và làm tôi thất vọng?
Tôi lấy ra phiếu siêu âm, nhẹ nhàng vuốt ve hình hài nho nhỏ phía trên.
Nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Ba tháng rồi.
Đứa bé đã phát triển ra bàn tay nhỏ bé.
Con trai không phải mẹ không cần con.
Nếu để cho con ra đời, lại không chiếm được tình yêu trọn vẹn của ba, tuổi thơ của con sẽ không hạnh phúc.
Tôi xách vali ra ngoài.
Trước khi đi, tôi để lại cho hắn một tờ giấy.
Hắn chỉ cần về nhà là thấy được.
“Đi tìm Trục Tử chơi vài ngày, đừng quấy rầy.”
Xe khởi động.
Cách căn nhà của tôi và Thẩm Tứ Bạch càng ngày càng xa.
Tôi không khỏi nghĩ, nếu Thẩm Tứ biết đêm nay là cơ hội cuối cùng để hắn cứu vãn đứa bé này, cứu vãn tôi.
Hắn có hối hận hay không?
Lần sau gặp mặt, hẳn là lúc ly hôn……
6
Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện.
Lúc làm thủ tục nhập viện, tình cờ gặp chủ nhiệm Chu, người đã giúp tôi rất nhiều trong việc điều trị thân thể để giúp tôi có thai.
Cô ấy cười nói với tôi: “Chúc mừng cô nha!”
“Nhiều năm mong muốn mang thai như vậy, tiêm nhiều thuốc như vậy, cuối cùng cũng đạt được mong muốn, chồng cô chắc hẳn rất vui mừng.”
“Đã ba tháng rồi nhỉ?”
Cô ấy nhìn thoáng qua bụng tôi, trên mặt là sự vui sướng từ tận đáy lòng.
Tôi không khỏi vỗ về cái bụng chưa nhô lên, gượng ép cười cười.
“Vâng, ba tháng rồi.”
Chủ nhiệm Chu nghe vậy, nụ cười càng sâu.
“Ba tháng là ổn định rồi.”
Lúc này, cô ấy nhìn thấy tờ thông báo nhập viện trong tay tôi, nhíu mày lại.
“Sao lại nằm viện? Chỗ nào không thoải mái sao? Cần tôi giúp không?”
Tôi nhìn khuôn mặt ân cần của cô ấy, mũi đột nhiên chua xót.
Cố nén nước mắt muốn rơi xuống, tôi lắc đầu.
“Chủ nhiệm Chu, kỳ thật lần này tôi nằm viện, là… là tới phá thai.”
Chủ nhiệm Chu nhíu mày.
“Đang yên đang lành, sao lại phá thai? Là đứa bé phát triển không tốt sao?”
“Không, là nguyên nhân của tôi.”
Chủ nhiệm Chu thở dài, mặt lộ vẻ đáng tiếc.
“Cô đến chỗ tôi muốn mang thai đã bảy năm rồi phải không?”
“Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cô kéo tay chồng cô cầu xin tôi nhất định phải giúp hai người có con.”
“Cô cũng biết, đây có thể là cơ hội mang thai duy nhất của cô.”
“Cô không cần đứa bé này, chồng cô có biết không?”
Tôi thản nhiên lắc đầu.
Vẻ mặt Chu chủ nhiệm hiểu rõ, tôi biết, cô ấy hiểu.
Cô ấy vỗ vỗ bả vai tôi, vẻ mặt đều là sự thương tiếc.
“Bé con, nếu ba mẹ con biết, con thương tâm khổ sở thế này, chắc sẽ đau lòng lắm đấy!”
Đã là ba mẹ thì khi biết con gái của mình chịu đựng đau khổ như vậy, nhất định họ sẽ muốn băm tên đàn ông đó thành trăm mảnh.
Nhưng mà tôi không có ba mẹ.
Thẩm Tứ Bạch là người thân duy nhất của tôi trên đời này.
Là hắn năm mười tám tuổi cho tôi cảm nhận được sự ấm áp, lại ở năm tôi hai mươi mốt tuổi cho tôi một mái nhà.
Mấy năm nay, sự nghiệp của hắn bận rộn, càng ngày càng phớt lờ tôi.
Tôi không trách hắn.
Luôn nghĩ, nếu chúng tôi có một đứa con, trái tim hắn có thể ở lại hay không?
Ngôi nhà lạnh lẽo kia, có thể có ấm áp không.
Hóa ra tôi đã đoán đúng.
Tôi sẽ không bao giờ quên rằng hắn đã rất vui mừng khi tôi thông báo rằng mình đã có thai.
Hắn ôm tôi lên và đi vòng quanh.
Hắn nói: “A Ngu, bà xã, anh chưa từng vui vẻ như vậy.”
“Anh sắp làm ba rồi!”
Tôi cũng không quên được, tôi phát hiện hắn vì đứa nhỏ, vì gia đình của chúng tôi, mà cắt đứt với người phụ nữ bên ngoài, trong lòng tôi vui sướng.
Sai rồi, sai rồi.
Ngay từ đầu, tôi đã sai.
Ngoại tình, thì sẽ có vô số lần, chưa bao giờ đáng giá để tha thứ.
Khoảnh khắc Thẩm Tứ Bạch ở bên ngoài nuôi phụ nữ, chúng tôi sẽ không có tương lai.
Sao mà tôi không biết được, muốn có đứa nhỏ này đã phải khó khăn bao nhiêu.
Bao nhiêu lần tiêm, uống bao nhiêu thuốc, làm kiểm tra liên tục, chạy khắp các bệnh viện.
Còn có ba mẹ Thẩm Tứ Bạch xem thường tôi.
Nhưng tôi không thể vì đứa bé này mà dây dưa nửa đời sau với một người tệ bạc.
Tôi sẽ là tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì.
7
Tôi vốn tưởng rằng Thẩm Tứ Bạch rất nhanh sẽ phát hiện tôi không ở nhà.
Nhưng tôi đã sai.
Tôi nằm viện ba ngày, hắn cũng không gọi điện thoại.
Điều này nói rõ, ba ngày qua, hắn không trở về nhà, cũng không nhìn thấy tờ giấy tôi để lại cho hắn.
Hạ Lê đã trở lại, hắn lại biến thành Thẩm tổng lãnh đạm kia.
“Giường số mười hai, đây là thuốc hôm nay.”
Tôi nhận lấy ba viên thuốc nhỏ màu trắng từ cô y tá và lặng lẽ nuốt vào.
Thuốc này tên là Misoprostol, có thể dễ dàng lấy mạng con tôi.
Y tá nói uống thuốc xong phải đi lại một chút.
Tôi đi dạo trong bệnh viện, lặng lẽ chờ thuốc có tác dụng.
Lúc đi tới phòng khám bệnh, xa xa, tôi bỗng nhiên nhìn thấy hai bóng lưng quen thuộc.
Chồng tôi ba ngày không gặp, đang cùng người phụ nữ khác khám bệnh.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Lê tràn đầy uất ức.
“A Tứ, em cũng không nghĩ tới sẽ đau như vậy, là…… là vì anh quá lợi hại.”
“Đừng trách em, được không?”
Ngón tay của Thẩm Tứ nhéo mi tâm, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
“A Lê, lần này em hơi quá rồi.”
“Em biết rõ, vợ anh bên kia…”
Hắn còn chưa nói xong, nước mắt Hạ Lê đã ào ào rơi xuống.
Cô ta nhào vào lòng Thẩm Tứ Bạch, run giọng nói:
“A Tứ, anh đừng rời khỏi em…… Em chỉ sợ, sợ anh lại rời khỏi em.”
Thẩm Tứ Bạch thở dài, ôm lấy eo cô ta.
Mặt mày ôn hòa, ôn nhu nói:
“Chỉ cần em không đi trêu chọc Thời Ngu, anh sẽ không rời khỏi em.”
Hạ Lê nhu thuận gật đầu, trong mắt lại tràn đầy sự không cam lòng.
Cô ta lau nước mắt, nắm tay Thẩm Tứ Bạch vẫy vẫy, vẻ mặt chờ mong.
“A Tứ, em muốn đi Disney.”
“Chúng ta không thể kết hôn, tuần trăng mật cũng phải đi chứ?”
“Chỉ một ngày thôi, sẽ không làm lỡ lần sau anh cùng cô ấy đi kiểm tra.”
“Có được không.”
Thẩm Tứ vuốt chóp mũi cô ta một cái, cưng chiều cười.
“Được.”
Ngày mai chính là ngày Thẩm Tứ Bạch cùng tôi đi khám thai.
Tôi cười tự giễu.
Vốn tưởng rằng tôi đã không quan tâm hắn, nhưng nhìn thấy một màn như vậy, ngực vẫn sẽ đau.
Ngay cả bụng cũng mơ hồ đau.
Tôi dần dần ý thức được có thể là thuốc có tác dụng, ôm bụng ngồi xuống ghế.
Một trận đau đớn kéo tới, cả người tôi run rẩy, toát mồ hôi lạnh.
Lại ngẩng đầu lên.
Tôi thấy Hạ Lê tươi cười khanh khách đứng ở trước mặt tôi.
8
“Bạn trai tôi đi lái xe, tôi ngồi đây không sao chứ?”
Cô ta ngồi xuống bên cạnh tôi, nghiêng đầu, cười nói với tôi: “Lần đầu gặp mặt, tự giới thiệu một chút, tôi tên Hạ Lê, là bạn gái của Thẩm Tứ Bạch.”
Hai chữ “Bạn gái”, cô ta nhấn rất mạnh.
“A Tứ ở chung với tôi bảy năm, hẳn là cô đã biết rồi chứ?”
“Chắc hẳn cô cũng biết, lễ tình nhân mấy năm nay, A Tứ đều trải qua cùng tôi.”
“Ngày kỷ niệm bảy năm cô và anh ấy kết hôn, anh ấy ở bên tôi cả ngày.”
“Còn cô, khóc lóc gọi điện thoại cho anh ấy, chờ đợi anh ấy có thể ở bên cô, thật sự đáng thương.”
Cô ta cười, đôi mắt rực lên đầy dã tâm.
“Cô thật kiên nhẫn nha!”
“Nếu tôi là cô, đã sớm nhường chỗ rồi.”
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta, chịu đựng cái bụng càng đau đớn, lạnh lùng nói:
“Nói xong chưa? Nếu nói xong rồi, mời cô rời đi.”
“Nơi này là bệnh viện, cô dựa vào cái gì để đuổi tôi đi?”
Giọng nói Hạ Lê cất cao, hỏi ngược lại tôi.
Nghe tiếng, tôi đột nhiên nhướng mày cười.
“Cô nói với tôi nhiều như vậy, chẳng qua là vì cô không có khả năng gả cho Thẩm Tứ Bạch mà thôi.”
“Chúng tôi một ngày không ly hôn, cô một ngày vẫn là tiểu tam.”
Hạ Lê đứng bật dậy, nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống tôi.
Cô ta giậm chân, tức giận nói:
“Cô là ỷ vào đứa bé trong bụng kia, nếu như cô không mang thai, anh ấy căn bản không muốn nhìn thấy cô dù chỉ một cái!”
“Nói thật cho cô biết, tôi đã chuẩn bị mang thai.”
“Một khi tôi mang thai, A Tứ nhất định sẽ ly hôn với cô!”
Thẩm Tứ Bạch không sinh con với cô ta, có ly hôn với tôi hay không, cũng không quan trọng.
Bởi vì bụng dưới của tôi bắt đầu đau dữ dội.
Trước mắt biến thành màu đen, Hạ Lê lại nói cái gì, tôi cũng không nghe thấy.
Lại là một trận đau nhức, nương theo một dòng nước ấm lớn tuôn ra.
Tôi chống đỡ không nổi, thân thể mềm nhũn, từ trên ghế ngã xuống.
Tôi dùng hết sức lực cuối cùng giữ chặt Hạ Lê, cầu xin cô ta gọi bác sĩ giúp tôi.
Nhưng cô ta đã sớm bị một màn trước mắt dọa cho ngất xỉu.
Trong miệng thì thào: “Không phải tôi, không phải tôi…”
Đúng là đầu cũng không quay lại liền chạy đi.