Từ Chối Làm Thánh Mẫu
Chương 1
01.
Sau một trận hoa mắt chóng mặt, tôi bỗng ho khan rồi chầm chậm mở mắt ra.
Chị họ Hoàng Tân Nhuỵ đang mang một chiếc túi Birkin, tự hào giới thiệu Phó Hiểu Đông với chúng tôi.
“Hiểu Đông tốt nghiệp một trường đại học danh giá ở nước ngoài, hiện tại đang làm trong mảng tài chính, tuy nhà anh ấy có điều kiện nhưng anh ấy quyết định tự thân lập nghiệp.”
Dì cả đứng một bên bổ sung thêm: “HIểu Đông là một đứa trẻ hiếu thuận, mỗi lần đến đều mang thực phẩm chức năng nhập khẩu cho chị.”
Những lời này sao mà quen thuộc đến thế.
Ra là tôi đã sống lại vào ngày cả nhà đang tụ họp gia đình.
Nụ cười của chị họ càng thêm sáng lạn, đôi mắt thỉnh thoảng lại như có như không liếc nhìn về chỗ tôi.
Tôi nhanh chóng ân cần đứng dậy: “Anh rể thật tài giỏi, vừa đẹp trai vừa giàu có, đúng là người hiếm có khó tìm!”
Chị họ nghe xong, vẻ đắc ý trong mắt lại nhiều thêm một chút.
Chị ta giơ chiếc túi Hermes trên tay lên: “Tư Tư, em nhìn xem cái túi này của chị trông thế nào?”
“Wow, chiếc túi Birkin này là hàng lượng có hạn, thật xịn quá!” Tôi cố tình tỏ ra khoa trương, giơ ngón tay cái lên.
“Anh rể thật lợi hại!”
Dì cả cười đến mức không khép được mồm, lập tức giới thiệu tôi với Phó Hiểu Đông: “Đây là Tư Tư, em gái của Nhuỵ Nhuỵ, nó có mở một cửa hàng bán đồ hiệu secondhand nữa.”
Do muốn làm Phó Hiểu Đông buông bỏ cảnh giác nên tôi vội khiêm tốn xua xua tay: “Nào có, cháu chỉ là một tay mơ thôi, cháu phụ trách trông coi cửa hàng, những thứ còn lại đều là do bạn cháu quản lý đấy chứ.”
“Nhưng cháu vẫn có thể nhìn được đồ tốt, chiếc đồng hồ anh rể đang đeo là Vacheron Constantin số lượng có hạn, còn đắt hơn xe Porsche!”
Phó Hiểu Đông nghe xong thì nét mặt thả lỏng đi rất nhiều, còn hài lòng gật đầu: “Tư Tư cũng rất biết nhìn đồ.”
Lúc nghe tới những điều này, ai nấy trên bàn ăn đều lộ ra biểu cảm ngạc nhiên hâm mộ.
Phó Hiểu Đông với nhà dì cả được tôi nịnh nọt tới nỗi trong lòng nở hoa, mát mày mát mặt.
Kiếp trước, tôi đã nói toẹt ra những thứ tôi biết trước cái gia đình ngang ngược này.
Nhưng lần này, tôi thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Cả đời này, lý tưởng hàng đầu của tôi chính là từ chối làm thánh mẫu.
Thương hại bọn họ chính là tàn nhẫn với bản thân mình.
Trừ cái này ra, tôi còn phải quạt gió thêm củi, đẩy nhanh tiến độ tìm đường chết của bọn họ.
Dám chọc tới tôi, thế chờ xem tôi điên lên với các người như thế nào!
2.
Ngoại hình của chị họ tôi khá dễ nhìn, là một cái móc treo quần áo chính hiệu.
Mỗi ngày dì cả đều dặn dò cô ta, tuổi trẻ quý giám phải thừa dịp mình còn trẻ mà tóm được một con rùa vàng.
Chị họ tôi cũng bị tiêm nhiễm những lời này vào trong đầu, hôm nào cũng trang điểm màu mè hoa lá hẹ đi xem mắt.
Đúng là trời không phụ lòng người, chị ta đúng thật là đã câu được một cậu ấm đẹp trai giàu có.
Đời trước, chị ta cũng đắc ý hệt như hiện tại, mang túi Hermes dẫn theo cậu ấm nhà giàu đi tới buổi tụ họp gia đình của chúng tôi.
Là người mở một cửa hàng đồ hiệu secondhand, tôi liếc nhìn một cái liền nhận ra cái túi đó là đồ giả.
Nhưng đâu chỉ thế, quần áo của cậu ấm đó còn bất thường hơn chữ bất thường, trong lòng tôi lập tức dâng lên sự nghi ngờ.
Sau đó, gã làm trò trước mặt toàn thể họ hàng thân thích của tôi, nói là định kết hôn với chị họ của tôi.
Để tỏ lòng thành, gã còn hứa sẽ mua cho chị họ tôi một căn hộ xem như quà dạm hỏi.
Căn hộ sẽ do chị họ của tôi đứng tên, xem như tài sản trước hôn nhân của chị ta.
Người nào người nấy hâm mộ không thôi, dì tôi thì cười đến chẳng ngậm nổi miệng, lúc nào cũng khen con gái rượu của mình có bản lĩnh, tìm được một chàng rể quý vừa giàu có vừa tốt tính.
Nhưng tôi lại ngay lập tức nhìn ra thủ đoạn của gã đàn ông đó.
Dạo đó, tôi có tiếp một số khách hàng nữ cũng bị bày mưu y hệt như thế.
Những gã lừa đảo đó sẽ mua căn hộ với giá cao hơn giá thị trường rồi để cho bên nữ đứng tên, xem đó là tài sản trước hôn nhân.
Để tỏ thành ý thì bọn họ sẽ chi ra mấy chục vạn tiền đặt cọc, rồi hứa sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về khoản vay.
Nhưng chờ thủ tục xong xuôi hết thì bọn họ sẽ cầm tiền mua nhà cao chạy xa bay.
Đến lúc đó nhà gái phải gánh còng lưng khoản cho vay kếch xù đó, nếu trả không đúng hạn thì chẳng những căn hộ sẽ bị tịch thu, mà hồ sơ tín dụng cũng sẽ bị gạch đen, cuối cùng vỡ nợ.
Nhưng nếu là bất động sản đã qua tay, thì chắc chắn sẽ lỗ hơn vài chục vạn thậm chí vài trăm vạn.
Những khách hàng đó đều buộc phải đi bán những món trang sức túi xách yêu thích của mình bởi do nợ nần chồng chất.
Tôi nhân lúc đi toilet nhắc nhở chị họ, khuyên chị ta cẩn thận.
Nhưng cô ta lại nhìn tôi rồi cười một cách châm chọc, nói ra những lời ác ý:
“Cận Tư Tư, chị biết em độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ, thèm tới muốn nhỏ dãi, nằm mơ cũng muốn có bạn trai.”
“Nhưng em đừng mơ tưởng đến chuyện châm ngòi ly gián chị với Phó Hiểu Đông.”
“Nằm mơ cũng không biết soi gương, em nhìn lại em đi, em xứng sao?”
Trở lại bàn ăn, chả biết chị ta nói gì với dì cả mà dì cả lại lắc đầu, sau đó ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên sắc bén.
Về đến nhà, tôi cứ luôn lo lắng bất an nên nói chuyện này với bố mẹ.
Bố tôi là cảnh sát về hưu, ông cũng cảm thấy Phó Hiểu Đông có vấn đề.
Điều tra một phen thì phát hiện Phó Hiểu Đông thực sự có tiền án.
Dì cả mất chồng từ hồi còn trẻ, mắt cao hơn đầu luôn muốn tìm một người có tiền nên mãi chưa tái hôn.
Bố mẹ tôi lúc nào cũng chiếu cố quan tâm hai mẹ con nhà đó, nên bố tôi với tôi đã ra mặt cảnh cáo Phó Hiểu Đông, nói gã dừng ngay cái việc bày mưu tính kế nhà tôi.
Phó Hiểu Đông có tật giật mình, lại biết được thân phận của bố tôi nên chạy trối chết.
Sau đó gã vì muốn trả thù nên nói dối là do nhà tôi đe doạ gã, nên gã mới chia tay với chị họ tôi.
Chị họ tôi với dì cả chạy đến nhà chúng tôi hết khóc rồi lại nháo, chúng tôi giải thích cỡ nào họ cũng chẳng thèm nghe.
Đặc biệt là chị họ của tôi, cứ luôn mồm bảo tôi từ nhỏ đã ganh tị với chị ta, không muốn chị ta sống tốt.
Dì cả càng nghe càng tức, cầm một chiếc ghế đẩu lên đập thẳng vào cái TV nhà tôi mới mua, làm nó vỡ tan nát.
Trong lúc chửi rủa xô đẩy nhau, mẹ tôi lên cơn đau tim, đau đến mức sắc mặt tái nhợt, gần như chẳng thể nói nên được lời nào.
Đến tận lúc bố tôi luống cuống tay chân đưa mẹ tôi lên xe cứu thương đến bệnh viện, hai người bọn họ còn lái xe đi theo phía sau, bám riết không bỏ còn có ý định ngăn xe cứu thương lại.
Trong lúc né tránh, xe cứu thương đụng phải xe tải ngược chiều đang chạy tới, lao qua lan can rồi rơi xuống khỏi cầu vượt.
Tiếng hét của những nhân viên y tế như muốn xuyên thủng màng nhĩ, sau đó cơn đau tựa như tan xương nát thịt ập đến, cuối cùng trước mắt tôi tối sầm lại.
3.
Trong lúc tôi đang chìm trong hồi ức thì mẹ tôi gọi điện thoại đến.
Ra là Phó Hiểu Đông đang chuẩn bị mua nhà cho chị họ.
Do muốn khoe khoang, nên dì cả một phải hai phải lôi kéo bố mẹ tôi đi theo coi nhà.
Chỗ đó có hơi xa, là một khu mới xây ở ngoại ô thành phố, bố mẹ tôi không biết lái xe nên họ nhờ tôi làm tài xế cho họ.
Người môi giới nhà đất nói năng ngọt xớt, cật lực chào mời một căn hộ ba phòng ngủ.
Tổng tiền lên đến hơn ba trăm vạn.
Bố tôi nhíu mày: “Ở ngoại ô mà tận ba trăm vạn, có đắt quá rồi không?”
Người môi giới nói: “Vị tiên sinh này không hiểu rồi, đây là tiểu khu cao cấp, nó tượng trưng cho địa vị.”
“Hơn nữa chúng tôi tu sửa hoàn tất rồi mới bàn giao cho chủ nhà, đồ dùng trong nhà đều là đồ hiệu nước ngoài, ngài xem cái này đi, đều là đồ gỗ được chế tác riêng.”
Bố tôi còn muốn hỏi thêm thì đã bị tôi ngăn lại.
“Bố, tiền nào của nấy mà, với cả mắt nhìn của mọi người với bọn trẻ tụi con cũng không giống nhau.”
Dì tôi cũng hùa theo: “Đúng đúng, đây là một căn hộ tốt, giá của nó sao có thể giống với một căn hộ bình thường được chứ.”
Xem nhà xong rồi, Phó Hiểu Đông bắt đầu tung chiêu.
Gã nói tuy nhà mình giàu có nhưng gã chưa bao giờ muốn dựa dẫm vào nhà mình.
Tiền của gã hiện giờ đều đã được đem đi đầu tư hết, trên người chẳng còn lại bao nhiêu nhưng vẫn đủ để đặt cọc.