Từ Công Chúa Nhỏ Thành Bà Xã Anh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Thanh mai trúc mã của tôi – Kỷ Gia Hành – là nam thần lạnh lùng nổi tiếng ở trường, cũng là người khó theo đuổi nhất.
Có chị khóa trên gửi ảnh sexy mặc quần tất đen riêng cho cậu ấy, cậu ấy gọi báo cảnh sát.
“Cảnh sát, có người truyền bá nội dung đồi trụy.”
Hoa khôi khoa giả vờ say rượu định lao vào người cậu ấy, cậu ấy lại gọi báo cảnh sát.
“Cảnh sát, có người lái xe khi say rượu.”
Hoa khôi trường thuê hẳn du thuyền chỉ để lấy lòng cậu ấy, Kỷ Gia Hành vẫn gọi cảnh sát.
“Cảnh sát, có người định gây ô nhiễm hạt nhân.”
Cảnh sát bất lực đóng sập quyển sổ đen trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cậu trai, đẹp trai thế này thì cũng nên mang theo chút não đi! Chuyện tình cảm của cậu còn đến nhanh hơn cả lốc xoáy. Mới có một tuần mà gọi cho tôi tận ba lần, trong khi lốc xoáy người ta còn tính theo năm đấy!”
Tôi lại lần nữa dắt Kỷ Gia Hành ra khỏi đồn cảnh sát.
Đây là lần thứ ba tôi đến đây trong tuần rồi.
Tôi trêu chọc:
“Kỷ công chúa, chẳng lẽ cậu thích con trai à?”
"Kỷ công chúa" là biệt danh tôi đặt cho cậu ấy.
Kỷ Gia Hành bị hen suyễn, hồi bé cứ dăm bữa nửa tháng là vào viện.
Có lần tôi dẫn cậu ấy và mấy đứa bạn nhỏ ra công viên thả diều, đang chơi thì cậu ấy phát bệnh.
Tôi ngồi ngoài phòng bệnh gào khóc, sợ Kỷ Gia Hành c h ế t mất.
Về sau, buổi tối tôi lén đưa cho cậu ấy một hũ thạch.
Ai ngờ vì cái hũ thạch đó mà cậu ấy sốt cao mãi không dứt.
Từ đó, tôi luôn cảm thấy cậu ấy yếu đuối như công chúa, hở tí là bệnh.
Khuôn mặt trắng trẻo của Kỷ Gia Hành đỏ bừng lên vì tức, ngón tay dài gõ gõ lên đầu tôi, lẩm bẩm:
“Thích cậu thì có khác gì thích con trai đâu.”
Tôi túm cổ áo cậu ấy, kéo sát khoảng cách giữa hai đứa.
Tôi nhướng mày:
“Cậu nói gì cơ? Thích tôi á?”
Khoảng cách gần đến mức tôi nghe rõ nhịp thở gấp gáp của cậu ấy, hàng mi dài khẽ run, ánh mắt đào hoa lúng túng nhìn tôi.
Người cậu ấy bắt đầu nóng ran.
Tôi tưởng cậu ấy lại phát bệnh, vội buông tay, móc lọ thuốc trong túi ra.
Chưa kịp để Kỷ Gia Hành phản ứng, tôi đã thô bạo bóp miệng cậu ấy, xịt thuốc vào.
Cậu ấy ho khù khụ, lùi lại mấy bước, cúi người ho mấy tiếng.
Mãi sau mới lấy lại hơi, giọng khàn đặc:
“Giang Nhã, cậu định làm tôi c h ế t ngạt à?”
“Tưởng cậu lên cơn hen, tôi đang cho cậu uống thuốc mà.”
Kỷ Gia Hành bật cười vì tức:
“Tôi không có phát bệnh.”
“Thì tôi cũng chỉ đùa thôi mà.”
Tối đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Tôi tin chắc ban ngày mình không nghe nhầm, Kỷ Gia Hành thực sự đã nói thích tôi.
Tính tôi thẳng thắn, chẳng chờ đợi được lâu.
Sáng hôm sau, tôi lập tức hẹn Kỷ Gia Hành ra gặp.
Khi đang đứng đợi trước cổng trường, tôi gặp một đàn em khá thân – Giang Thời.
Cậu ấy là vận động viên thể thao, tràn đầy sức sống.
Đặc biệt là chơi bóng rổ rất ăn ý với tôi.
Tôi luôn xem cậu ấy là bạn đánh bóng giỏi mà thôi.
Giang Thời đưa tôi một chai nước ngọt, đứng cạnh tôi, hỏi:
“Chị đang đợi bạn trai à?”
Tôi suýt sặc, vội xua tay:
“Đợi bạn để nói chuyện thôi.”
Giang Thời cười tươi đúng kiểu trai năng động, rồi nói chuyện với tôi rất tự nhiên.
Chúng tôi nhắc lại những lần phối hợp ăn ý trong các trận bóng trước kia.
Nói chuyện hứng khởi, chúng tôi còn giả vờ đang cầm bóng trong tay.
Một người thủ, một người công.
Tới lượt tôi tấn công, định bật nhảy lên úp rổ thì Giang Thời không đỡ mà đột nhiên đỡ lấy tôi từ trên không rơi xuống.
Cái ôm bất ngờ khiến tôi ngẩn người.
Tôi ngã vào lòng cậu ấy – chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ trắng.
Nhiệt độ lồng ngực và hơi thở ấm nóng của cậu ấy tôi cảm nhận được rõ ràng.
Giữa lúc còn chưa định thần, tiếng còi xe chói tai vang lên bên tai.
Cửa kính xe chầm chậm hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng của Kỷ Gia Hành.
Ánh sáng chiếu nghiêng một bên, nửa khuôn mặt cậu chìm trong bóng tối, đường nét sắc lạnh, ánh mắt sắc như dao.
Tôi vội vàng thoát khỏi vòng tay của Giang Thời, bỗng thấy như bị bắt gian tại trận, trong lòng có chút chột dạ và lúng túng.
Giọng Kỷ Gia Hành lạnh như băng:
“Giang Nhã, lên xe.”
Tôi quay đầu lại chào tạm biệt Giang Thời.
Vừa thắt dây an toàn xong, xe đã vọt đi.
Tôi như bị ma nhập, cứ thế mà lảm nhảm giải thích:
“Đó là đàn em của tôi, chúng tôi đang diễn lại động tác chơi bóng rổ thôi.”
Chiếc xe phanh gấp, suýt chút nữa tôi đập đầu vào kính.
Kỷ Gia Hành có vẻ mất kiểm soát:
“Diễn bóng rổ mà cần thân mật thế sao? Cậu diễn lại với tôi xem nào.”
Dứt lời, cậu ấy xuống xe, đứng dưới đèn đường, ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi cũng không vừa, bước tới ôm lấy eo cậu ấy, cả người dán sát vào ngực cậu.
Qua lớp áo sơ mi mỏng, tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể săn chắc của cậu, vòng eo thon gọn nhưng đầy sức mạnh.
Vì hay ốm nên cậu ấy tập luyện thể dục đều đặn mỗi ngày.
Cơ thể cậu thoáng chững lại, hai tay lúng túng không biết đặt đâu.
“Giang Nhã, tôi là người thứ mấy được cậu ôm thế này?”
Tôi ngẩng đầu:
“Không có người thứ mấy, cậu là người đầu tiên đấy.”
Nhìn thấy vành tai đỏ lựng cùng yết hầu đang khẽ động của Kỷ Gia Hành, tôi nở một nụ cười khiêu khích.
“Chẳng lẽ đây là lần đầu cậu bị con gái ôm?”
Bỗng nhớ ra điều gì, tôi bật nhảy tránh ra xa.
“Cậu sẽ báo cảnh sát tố tôi quấy rối chứ?”
Kỷ Gia Hành bình thản, khẽ cười lộ lúm đồng tiền:
“Cậu hôn tôi một cái xem, tôi có báo không?”
Tôi từ từ bước đến gần, hơi nhón chân, áp sát đôi môi đỏ mỏng của cậu ấy.
Cậu ấy ngây người, chẳng né tránh cũng không nhắm mắt.
Khoảng cách chỉ còn gang tấc, tôi bật cười:
“Kỷ công chúa, chẳng lẽ cậu thực sự thích tôi?”
Lời còn chưa dứt, môi tôi đã bị cậu ấy chặn lại.
Nụ hôn nhẹ nhàng, ấm nóng, mang theo mùi bạc hà dịu mát.
Mặt tôi đỏ bừng, cả người mềm nhũn.
Bàn tay rắn rỏi của Kỷ Gia Hành đỡ lấy tôi, khi tôi cố né tránh vì không thở nổi, cậu lại càng siết chặt, hôn sâu hơn.
Tôi gục đầu vào ngực cậu ấy thở hổn hển, cảm giác như sắp nghẹt thở đến nơi.
Cậu ấy nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, ghé tai thì thầm:
“Giang Nhã, hôn nhau là vẫn thở được mà.”
Tôi nói trong hơi thở dồn dập:
“Kỷ công chúa, cậu rành quá ha.”
“Rành chứ. Tôi học rất lâu rồi... chỉ để đợi ngày hôm nay.”
Tôi và Kỷ Gia Hành chính thức thành đôi rồi.
Cả trường đều biết.
Cậu ấy đăng lên vòng bạn bè và tất cả các nền tảng mạng xã hội mình đang dùng:
【Thanh mai trúc mã của tôi cuối cùng cũng trở thành bạn gái tôi rồi】
Hình đính kèm là bức ảnh tôi mệt vì bị hôn nhiều quá, ngủ gục ở ghế phụ, bị cậu ta chụp lén.
Bình luận nổ tung:
【Anh đẹp trai thể lực cũng quá đỉnh rồi nhỉ, môi chị gái sưng tều như cây xúc xích nướng năm đồng tôi vừa ăn xong.】
【Hóa ra cái gọi là “băng sơn” cũng chỉ vì chưa có người yêu thôi.】
【Thằng này cuối cùng cũng có người trị, bạn gái tôi chắc giờ cũng hết hi vọng rồi.】
【Chị gái đỉnh quá, hồ ly tinh này cũng phải để mỹ nhân xử lý mới được.】
【Ba tôi, ông nội tôi, đôi vớ của tôi, đôi giày của tôi, ông bác họ tôi, lần này rốt cuộc không thấy gọi cảnh sát nữa rồi.】
...
Kỷ Gia Hành hiện đang thuê một căn hộ ngoài trường, làm người mẫu bán thời gian cho công ty.
Tan học, tôi đến thẳng nơi cậu ấy chụp ảnh.
Hôm nay cậu ấy mặc vest trắng, áo sơ mi mở hai cúc, để lộ xương quai xanh quyến rũ đến nghẹt thở, gương mặt hoàn hảo mang nét mê hoặc lạ thường.
Lúc tôi đang đứng chờ, một nhiếp ảnh gia tiến lại gần.
Ánh mắt anh ta đầy dò xét:
“Cô gái xinh đẹp, em cao bao nhiêu vậy?”
Tôi hơi ngơ ngác nhưng vẫn thật thà trả lời:
“1m62.”
Anh ta gật gù, có vẻ đang suy tính gì đó, rồi nói với vẻ hứng thú:
“Em hợp với phong cách ngọt ngào pha chút cá tính.”
Chưa kịp để tôi từ chối, một cô gái cao ráo, thân hình bốc lửa cười khẩy:
“Thầy Tống à, từ sau khi về nước mắt thẩm mỹ của thầy xuống dốc ghê, ai cũng chọn được.”
“Siêu mẫu Nhạo Ngọc, cô đang nghi ngờ gu thẩm mỹ của tôi đấy à?”
Nhạo Ngọc kiêu ngạo lườm tôi một cái.
Cô ta rất cao, chắc phải gần mét bảy mấy.
Tôi nghĩ thôi thì tránh rắc rối, im lặng lùi sang một bên.
Ngay khi Kỷ Gia Hành chụp xong bước xuống sân, Nhạo Ngọc đã cầm chai nước suối bước tới, tươi cười lấy lòng:
“Gia Hành, uống nước đi, em có thêm đường cho dễ uống.”
Kỷ Gia Hành thậm chí không nhìn cô ta một cái, giọng lạnh tanh:
“Cất đi, bạn gái tôi đang ở đây, đừng để cô ấy hiểu lầm.”
Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng:
“Công chúa nhỏ~”
Kỷ Gia Hành lập tức mỉm cười, nhanh chóng đi đến bên tôi.
Bộ vest được thiết kế không quá nghiêm chỉnh, áo sơ mi buông lơi hờ hững, mỗi cử động đều như muốn rớt khỏi người, làn da rắn rỏi lộ ra từng chút.
Tôi cảm thấy nóng bừng mặt, nuốt nước bọt.
Kỷ Gia Hành giơ tay nhéo nhẹ má tôi:
“Giang Nhã, lau nước miếng đi.”
Tôi lúng túng quay mặt đi, giả vờ dùng tay áo lau khóe miệng, mặt đỏ như gấc.
Tôi vốn hay chơi bóng rổ, gặp qua không ít body sáu múi.
Lẽ ra tôi không nên xấu hổ.
Nhưng mỗi lần chạm mặt ánh mắt quyến rũ chết người của Kỷ Gia Hành, cùng khuôn mặt đẹp trai đậm chất bad boy ấy…
Tôi lại như vua Trụ bị Đát Kỷ mê hoặc, đầu óc quay cuồng chẳng phân rõ đâu vào đâu.
Tối hôm đó, Kỷ Gia Hành đưa tôi đi tụ tập với hội bạn cậu ấy.
Vừa đứng dậy chuẩn bị cụng ly, tôi nhận ra – ngoài anh nhiếp ảnh Tống, ai cũng cao hơn tôi nửa cái đầu, thậm chí là cả cái đầu.
Nhạo Ngọc lúc này đã ngà ngà say, không còn che giấu sự chán ghét trong mắt:
“Cao 1m62 với 1m88, không hiểu sao hai người này lại nhìn trúng nhau được.”
Tôi ngửa cổ uống cạn ly rượu còn lại, ánh mắt mơ màng – tửu lượng tôi kém, uống một ly đã lâng lâng.
Tôi bật cười khẩy:
“Tôi còn từng hôn người cao mét chín rồi đấy!”
Mặt Kỷ Gia Hành tái mét, giọng lạnh lùng:
“Vậy diễn lại cho tôi xem!”
Tôi bá đạo vòng tay qua eo cậu ấy, còn tranh thủ nhéo một cái.
Nhếch môi cười, tôi bất ngờ áp môi lên—nhưng hôn trượt, lại hôn trúng… yết hầu.
Hành động đột ngột khiến Kỷ Gia Hành sững người, yết hầu không chuyển động, bị tôi ngậm lấy.
Tôi vừa cắn vừa mút, đến khi không thở nổi mới buông ra, cả người mềm nhũn ngả vào lòng cậu ấy.
Lẩm bẩm:
“Tôi học mãi vẫn không biết cách vừa hôn vừa thở…”
Cậu ấy bế tôi lên, thì thầm bên tai:
“Về nhà anh dạy em từ từ.”