Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tự Do

Chương 3



08

Những ngày Lục Tiêu không ở nhà, tôi đã điều chỉnh lại trạng thái, hẹn gặp luật sư vài lần.

Thảo luận về vấn đề phân chia tài sản có thể liên quan đến việc ly hôn với Lục Tiêu.

Tôi chuyên ngành thiết kế thời trang.

Hai năm tốt nghiệp đi theo Lục Tiêu tập luyện thi đấu, tôi có cơ hội giao lưu hợp tác với nhiều thương hiệu thể thao.

Sau khi Lục Tiêu giải nghệ, cuộc sống ổn định, tôi mở xưởng thiết kế riêng.

Trong vòng chưa đầy một năm, bộ đồ thể thao phối màu tâm trạng do tôi thiết kế đã trở thành sản phẩm thời trang trong và ngoài nước.

Xưởng thiết kế rộng vài chục mét vuông nhanh chóng mở rộng thành khu văn phòng.

Cuối năm ngoái, công ty đã chuyển đến tòa nhà văn phòng cao cấp nhất thành phố.

Tôi đã nhiều lần đề nghị Lục Tiêu đến công ty, chúng tôi cùng nhau phát triển mạnh mẽ trong lĩnh vực mới.

Lục Tiêu thà đi câu cá, đạp xe đêm, lập đội xe địa hình với đồng đội cũ.

Thậm chí ở nhà chơi game, nghiên cứu ẩm thực.

Đều không muốn đến công ty giúp tôi.

Một năm trước, khi công ty chọn người đại diện cho thương hiệu mới, tôi từ bỏ những ngôi sao thể thao có lượng người theo dõi lớn, thuyết phục Lục Tiêu làm.

Trong thời gian chụp ảnh tại phim trường, tôi đã bắt gặp ánh mắt của Lục Tiêu sau một thời gian dài.

Anh ta vẫn luôn hoài niệm về cuộc sống trước đây.

Nếu Lục Tiêu muốn quay lại thi đấu, tôi nhất định sẽ toàn lực ủng hộ.

Nhưng anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào đàn em trên tivi mà ngẩn người.

Tài sản riêng của Lục Tiêu đều thuộc về tài sản trước hôn nhân và khi kết hôn, tôi đã cố ý làm công chứng với anh ta.

Luật sư nói, công ty là tôi thành lập sau khi kết hôn, lợi nhuận thuộc về tài sản chung của vợ chồng.

Ngay cả khi xem xét đến tâm huyết mà tôi đã đổ vào công ty và Lục Tiêu ngoại tình cũng là lỗi của anh ta.

Cũng rất khó để anh ta rút khỏi lợi ích của công ty.

Chỉ cần công ty còn hoạt động, tôi rất khó có thể chia tay Lục Tiêu.

Tôi không thích dây dưa nhưng cũng xác định mình có đủ quyết tâm để đánh một trận chiến lâu dài.

Nhận được giấy tờ liên quan đến ly hôn do luật sư soạn thảo, tôi đến bệnh viện tái khám theo định kỳ.

Kết quả vẫn như cũ, không tốt cũng không quá tệ.

Nghĩ đến lời khuyên của luật sư, tốt nhất là có thể để Lục Tiêu ký vào văn bản tự nguyện từ bỏ lợi nhuận của công ty.

Làm sao anh ta có thể đồng ý?

Giống như tai nạn ba năm trước, Lục Tiêu chỉ thấy mình bị thương và mất đi tương lai.

Anh ta không bao giờ để ý, tôi cũng là nạn nhân.

Vết thương về thể xác và tinh thần của tôi không hề ít hơn Lục Tiêu.

09

Ngoài thời gian tập luyện quần vợt, Lục Tiêu còn rất thích các môn thể thao ngoài trời.

Hai năm tôi đi theo anh ta thi đấu khắp nơi trên thế giới, những hạng mục như leo núi, lặn biển, nhảy dù, Lục Tiêu đều dẫn tôi trải nghiệm hết.

Tôi nhát gan, mỗi lần xem Lục Tiêu ra sân thi đấu đều lo anh ta bị va chạm.

Đừng nói đến chuyện để tôi đi trải nghiệm những hạng mục nguy hiểm này.

Là Lục Tiêu từng lần thuyết phục tôi, muốn chia sẻ với tôi cảnh đẹp mạo hiểm mà anh ta yêu thích.

Đối với anh ta, tôi luôn bất lực.

Ba năm trước, tôi cùng Lục Tiêu đi nghỉ ở Thụy Sĩ.

Hàng năm, anh ta đều cùng đồng đội đến đây ở một tháng, đắm chìm tận hưởng trượt tuyết.

Sau khi được Lục Tiêu hướng dẫn tận tình, lần đầu tiên tôi lấy hết can đảm đứng trên đường trượt tuyết.

Nhưng ngày hôm đó, nơi đây hiếm khi xảy ra tuyết lở.

Tôi bị tuyết lớn vùi lấp, đối mặt với nhiệt độ thấp và thiếu oxy, thời gian sống sót chỉ có mười mấy phút.

Trong tình huống khẩn cấp, Lục Tiêu không chờ đội cứu hộ đến.

Sau khi tuyết lở dừng lại, anh ta lập tức tìm thấy vị trí của tôi.

Lúc này tuyết vụn đã đông cứng thành khối.

Lục Tiêu không có công cụ nên chỉ đào bằng tay không, cố sức đào cho tôi một đường thở.

Để tôi cầm cự cho đến khi đội cứu hộ đến.

Lục Tiêu vì vậy mà bị thương ở cổ tay.

Sau khi trải qua nhiệt độ thấp và thiếu oxy, tôi hôn mê nhiều ngày.

Vấn đề về sức khỏe dần dần bộc lộ sau khi trở về nước.

Kinh nguyệt của tôi ngày càng không đều, càng kiểm tra tình hình càng tệ.

Bác sĩ không tìm ra nguyên nhân cụ thể, chỉ có thể suy đoán là liên quan đến trải nghiệm tuyết lở.

Lúc đó Lục Tiêu mới bị thương giải nghệ, thường xuyên xem lại các trận đấu phát lại trên tivi mà không nói gì.

Tôi không đành lòng dùng vấn đề sức khỏe để gây thêm gánh nặng tâm lý cho anh ta.

Tôi giấu anh ta đi khám, uống thuốc bắc.

Chỉ nói với Lục Tiêu là điều hòa cơ thể, anh ta không hề nghi ngờ.

Nếu yêu tôi, Lục Tiêu có thể nhìn thấy dễ dàng.

Nhưng con người rốt cuộc vẫn yêu bản thân mình nhiều hơn.

Mới có thể chọn cách không nhìn thấy nỗi đau của người khác.

Trước đây tôi sẵn sàng thông cảm và bao dung cho Lục Tiêu.

Nhưng tôi có giới hạn.

Đối với những người và những việc làm tổn thương tôi, tôi sẽ không cho cơ hội thứ hai.

10

Vừa bước vào nhà, ngửi thấy mùi cơm, tôi ngẩn người một lúc.

Lục Tiêu đã về.

Anh ta nấu một bàn toàn món ăn, mỗi món đều là trước đây tôi chỉ đích danh, anh ta đặc biệt đi học để làm.

Lục Tiêu tính tình kiêu ngạo.

Những năm này chỉ cần cãi nhau, trong trường hợp anh ta tự biết mình sai, anh ta sẽ dùng một bàn thức ăn để thay cho lời xin lỗi.

Tôi cũng chưa từng định thật sự so đo với anh ta điều gì.

Nhưng lần này, không giống vậy.

Lục Tiêu kéo ghế cho tôi, chúng tôi ngồi đối diện nhau, yên lặng ăn bữa cơm này.

Lúc đầu anh ta còn căng mặt, thấy tôi ăn hết một bát cơm, đuôi lông mày hơi nhếch lên, như thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

“Anh múc thêm cho em một ít. Không có anh nấu cơm, em gầy đi rồi.”

Tôi nhàn nhạt nhìn anh ta.

“Lục Tiêu, tôi no rồi, có thể nói chuyện không?

“Nếu bây giờ để anh lựa chọn giữa hôn nhân và tiền đồ, đáp án của anh là gì?”

Lục Tiêu ngồi lại ngay ngắn, đáy bát va vào mặt bàn, phát ra tiếng trầm đục.

“Mạn Mạn, lời này của em có ý gì, tôi tại sao phải lựa chọn?”

Tôi lấy ra tờ đơn ly hôn, Lục Tiêu như lâm đại địch.

Không cần nghi ngờ, chỉ cần tôi đưa văn kiện qua, anh ta sẽ trực tiếp xé nát.

“Lục Tiêu, hy vọng anh có thể tôn trọng lựa chọn của tôi. Đọc hết nội dung trước, rồi quyết định cũng không muộn.

Trọng tâm nội dung của văn kiện này là để Lục Tiêu tự nguyện từ bỏ mọi lợi ích của công ty.

Là sự trao đổi.

Tôi sẽ cung cấp cho anh ta nguồn lực, hội chẩn danh y, nhóm phục hồi chức năng, tạo thế trên phương tiện truyền thông, giúp Lục Tiêu trở lại đấu trường thế giới.

Lục Tiêu tùy tiện lật xem, nhìn thấy chữ ly hôn trên bìa, cười lạnh một tiếng.

“Lâm Mạn, bây giờ sự nghiệp của cô thành công, không coi trọng tôi nữa rồi.

“Công ty của cô, tôi không thèm.

“Hay là nói thử xem cô chuẩn bị kế hoạch này mất bao lâu? Thật là dụng tâm.”

Lục Tiêu vỗ trán, bừng tỉnh đại ngộ.

“Thảo nào cô không chịu sinh con, tôi còn tưởng cô chỉ là coi trọng sự nghiệp. Nhưng mà Lâm Mạn, cô không thể đối xử với tôi như vậy…”

Không đợi Lục Tiêu tiến lên chất vấn, tôi lấy ra một xấp ảnh trong phong bì ném trước mặt anh ta.

Có ảnh Lục Tiêu cùng Thẩm Lâm đi khám thai, hai người ngọt ngào đi siêu thị, ôm nhau vào tiểu khu, v.v.

Những bức ảnh này tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Thẩm Lâm đối với anh ta từ trước đến nay đều vô cùng sùng bái, Lục Tiêu vì vậy mà thỏa mãn.

Ngoại tình bại lộ cũng chỉ khiến Lục Tiêu hoảng hốt trong chốc lát, sau khi bình tĩnh lại, trong mắt chỉ còn sự ngoan cố và cãi chày cãi cối.

“Mạn Mạn, tôi với cô ấy không phải…”

“Đừng nói là anh không có tình cảm với cô ta.” Tôi ngắt lời Lục Tiêu: “Đến con cũng có rồi, lời giả dối như vậy nói ra chỉ khiến tôi cảm thấy càng ghê tởm hơn.”

Lục Tiêu im lặng, anh ta đi đến bàn lấy rượu, uống cạn một ly.

“Khụ, Lâm Mạn, những năm này cô muốn làm gì, tôi đều ủng hộ. Tôi ở nhà mỗi ngày, chỉ muốn có một đứa con bầu bạn, có gì sai không?

“Hồi đó cô muốn tôi giải nghệ để kết hôn, tôi có đồng ý không? Mạn Mạn, con người không thể chỉ nghĩ đến bản thân mình.”

Hóa ra Lục Tiêu vẫn luôn cho rằng, trong chuyện kết hôn, là tôi nợ anh ta.

Trước đây, tôi cũng nghĩ như vậy.

Tôi nỗ lực làm việc, không chỉ để bản thân thực hiện ước mơ.

Mà còn muốn dựng lên cho Lục Tiêu một sân khấu lớn hơn, để nhiều người hơn nữa ghi nhớ những đóng góp của anh ta cho thể thao.

Cho đến khi tôi liên lạc được với chuyên gia đã chữa trị chấn thương cho Lục Tiêu năm xưa.

Ông ấy từng vì chấn thương của Lục Tiêu mà sang tận Âu Mỹ, hội chẩn với nhiều chuyên gia, sau khi đánh giá toàn diện.

Tỷ lệ Lục Tiêu có thể trở lại đấu trường thông qua điều trị khoa học và phục hồi chức năng là ít nhất 50%, chứ không phải như anh ta nói là hy vọng mong manh.

“Lục Tiêu, năm đó anh lựa chọn giải nghệ, rốt cuộc là thật lòng muốn kết hôn, hay là lấy tôi làm cái cớ?

“Trong lòng anh kỳ thực sợ phải bước lên đấu trường thế giới lớn hơn, sợ ngã khỏi thần đàn, không giữ được vinh quang đã có phải không?”

Mặt Lục Tiêu tái nhợt, tôi biết mình đã nói trúng tim đen anh ta.

“Lục Tiêu, từ hôm nay trở đi, cuộc đời của anh không phải là trách nhiệm của tôi, đó là chuyện của riêng anh.”

Bản báo cáo này đã dồn Lục Tiêu vào đường cùng.

Anh ta đâm vào tủ trưng bày, luống cuống vịn vào chiếc cúp.

Quay người lại, Lục Tiêu cười chế giễu, cầm bút ký tên vào đơn ly hôn.

“Nói nhiều như vậy, không phải là muốn ly hôn sao.

“Tôi thành toàn cho cô.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...