Từ Thanh Mai Thành Vợ Chồng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Trần Nghị đã bắt đầu thúc giục tôi gọi điện cho bố mẹ.
Tôi uống nốt ngụm sữa cuối cùng, thấp thỏm gọi điện cho họ, đã chuẩn bị tinh thần bị mắng một trận. Dù sao chuyện này đúng là tôi làm không phải.
Vừa nhấc máy, giọng nói vui vẻ của bà Chu đã vang lên từ đầu dây bên kia:
"Gọi mẹ có chuyện gì thế? Đừng làm chậm trễ buổi câu cá của mẹ."
Nghe thấy họ đang đi câu cá biển, Trần Nghị lập tức ra hiệu bảo tôi đừng vội thú nhận, rồi nhép miệng nói với tôi:
"Đừng để họ kích động quá mà rớt xuống biển."
Tôi cũng có chút lo lắng: "Chắc không sao đâu nhỉ…"
"À, bố, bố nhớ đỡ mẹ cẩn thận nhé." – Tôi dặn dò bố mình.
Đợi bên kia xác nhận rằng họ đang đứng ở một nơi rất an toàn, tôi mới hắng giọng chuẩn bị nói.
Không đợi tôi thú nhận, bố tôi đã lên tiếng trước:
"Con đấy, có chuyện gì mà không nói với bố mẹ? Chẳng lẽ lại ôm cháu ngoại về luôn rồi?"
Ông cũng không ngờ rằng câu nói của mình lại thành sự thật. Sự im lặng của tôi khiến bố mẹ không khỏi căng thẳng.
"Cũng không đến mức ấy…" – Tôi chột dạ đáp – "Chỉ là con mang thai thôi."
"Ối chà, hóa ra là mang thai, bố còn tưởng chuyện gì to tát lắm…"
Nói đến một nửa, bố tôi bỗng nhận ra có gì đó không đúng, giọng lập tức cao lên tám quãng: "CÁI GÌ!? CON CÓ THAI RỒI!?"
Lúc này, mới thấy mẹ tôi bình tĩnh hơn hẳn, bà giật lấy điện thoại, hỏi ngay:
"Con ai? Là của Trần Nghị à?"
Đột nhiên bị nhắc đến, Trần Nghị vừa vui mừng vừa bất ngờ, thì thầm: "Chẳng lẽ dì biết xem bói?"
Tôi không trả lời cậu ấy, sợ mẹ lại nói thêm gì đó, vội vàng cướp lời: "Là của Trần Nghị…"
Nhưng mẹ tôi còn nhanh hơn tôi, giọng bà có vẻ nhẹ nhõm:
"Là Trần Nghị thì tốt rồi. Đứa trẻ này, bố mẹ cũng biết rõ, biết nó là người tốt. Huống hồ con đã thích nó bao nhiêu năm nay, mẹ tin vào mắt nhìn của con."
Sợ mẹ nói thêm gì nữa, tôi liền tắt loa ngoài, cầm điện thoại ra ban công.
Tôi đã lên kế hoạch: ra khỏi ban công, tôi sẽ không nhìn ai, cúi đầu đi thẳng về phòng ngủ.
Không ngờ vừa bước ra, tôi đã thấy Trần Nghị đứng chặn ngay cửa đợi sẵn.
"Nói đi." – Cậu ấy cười như không cười nhìn tôi.
"Nói gì, không có gì để nói hết." – Tôi chấp nhận số phận.
Trần Nghị quyết không tha, hỏi thẳng: "Nói xem, em bắt đầu thích anh từ khi nào?"
Việc thích Trần Nghị là điều nằm ngoài dự liệu, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Không biết là duyên nợ gì mà từ tiểu học đến cấp ba, tôi và Trần Nghị luôn học cùng lớp, luôn tranh giành vị trí số một.
Vì vậy, hình ảnh Trần Nghị trong mắt tôi khác với những gì người khác nhìn thấy.
Người khác thấy hắn thông minh, đẹp trai, hài hước, là học sinh được thầy cô yêu thích.
Còn trong mắt tôi, hắn chỉ là tên nhóc vừa thích giành hạng nhất với tôi, vừa kiêu ngạo lại độc miệng.
Tôi không biết tình cảm của mình dành cho hắn đã thay đổi từ lúc nào.
Có lẽ là từ lần cấp hai tôi ra mặt giúp bạn thân, cãi nhau với mấy đàn chị cấp ba, để rồi họ tuyên bố sẽ đánh tôi.
Những ngày đó, Trần Nghị cứ khăng khăng đòi đưa tôi về nhà.
Cũng có thể là vào một buổi thể dục giữa giờ năm lớp 11, hôm ấy nắng đẹp, Trần Nghị đứng dưới ánh mặt trời, khẽ lắc đầu.
Nắng chiếu rọi lên từng đường nét trên người hắn, phủ lên một lớp viền sáng lấp lánh.
Khoảnh khắc đó, hắn được ánh sáng bao phủ, cũng giống như trở thành ánh sáng của tôi.
Sau này lên đại học, sự xuất chúng của Trần Nghị lại một lần nữa được chứng minh.
Hắn trở thành đội trưởng đội tranh biện, mặc âu phục chỉnh tề đứng trên bục biện luận, mạnh mẽ trình bày quan điểm của mình.
Hắn rực rỡ như vầng trăng trên cao, thu hút mọi ánh nhìn của khán giả bên dưới.
Hôm đó, bức tường tỏ tình của trường bị hắn chiếm trọn.
Mọi người đều tìm kiếm hắn—
Có người tỏ tình, có người bày tỏ sự ngưỡng mộ, cũng có người đơn thuần khen ngợi ngoại hình.
Còn Trần Nghị, người được tung hô lên tận thần đàn, được mệnh danh là "Ánh sáng của Đại học Chính Pháp", lại cầm điện thoại, nhe răng cười khoe với tôi:
"Thấy tôi hot không? Đừng mê tôi quá đấy nhé!"
Sau khi tốt nghiệp, Trần Nghị nói rằng hắn không chịu nổi việc một số luật sư vì tiền mà bất chấp tất cả.
Thế nên hắn đã dùng số tiền kiếm được từ công ty game thời đại học để mở một văn phòng luật sư.
Khi văn phòng còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, Trần Nghị kéo tay tôi,
gần như sắp khóc lóc ăn vạ, vừa dỗ vừa lừa mang tôi đến chỗ làm mới.
Chúng tôi đều là người mới, hơn nữa văn phòng vừa thành lập chưa có danh tiếng, lại không muốn làm những việc trái với lương tâm và đạo đức.
Vậy nên, thời gian đầu, văn phòng luật sư chật vật vô cùng.
Tôi vô tình nhìn thấy trên đầu Trần Nghị đã xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Nhưng hắn chưa từng than vãn với chúng tôi, mà ngày nào cũng tràn đầy năng lượng chạy dự án, nộp tài liệu.
Đến khi văn phòng thực sự giành được hợp đồng đầu tiên, tối hôm đó Trần Nghị đã uống rượu.
Hắn nắm lấy tay tôi, nói xin lỗi, còn nói rằng sau này nhất định sẽ cho tôi một cuộc sống tốt hơn.
Mãi đến khoảnh khắc đó, tôi mới nhận ra—
Tình cảm rung động tôi dành cho Trần Nghị chưa bao giờ là chuyện nhất thời, mà là sự tích lũy qua năm tháng.
Cuối cùng, nó đã trở thành một tình yêu sâu đậm chôn chặt trong tim, không thể thổ lộ, cũng chẳng thể phai mờ.
Tôi không trả lời câu hỏi của Trần Nghị, mà hắn cũng không ép tôi.
Chỉ nói một câu: "Tám giờ sáng mai, đăng ký kết hôn ở cục dân chính." Rồi trở về phòng khách.
Hôm sau, sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, bố mẹ tôi liền vội vã bay từ Hải Nam về.
Họ và Trần Nghị đã ngồi trò chuyện cả buổi sáng trong phòng.
Đến trưa, cả hai bên gia đình cùng ăn một bữa cơm. Hai đôi vợ chồng trò chuyện vui vẻ, thậm chí còn có cảm giác "gặp nhau quá muộn".
Sau đó, bố mẹ tôi lại bắt chuyến bay chiều quay về Hải Nam.
Vốn nghĩ rằng họ sẽ dặn dò tôi điều gì đó, nhưng không ngờ hai người này lại vô tư đến vậy.
Trước khi lên máy bay, họ chỉ gửi tôi một tin nhắn WeChat:
"Nhớ giữ gìn sức khỏe, đợi lúc sinh con bọn mẹ sẽ quay về."
Không thể hỏi trực tiếp bố mẹ, tôi đành quay sang hỏi Trần Nghị.
Hắn không trả lời mà bê một chậu nước ấm bước tới trước mặt tôi.
"Anh định làm gì?"
Tôi cảnh giác nhìn hắn—dù gì thì từ nhỏ đến lớn, số lần tôi bị hắn chơi xỏ đã nhiều không đếm xuể.
Trần Nghị đặt tôi ngồi ngay ngắn, rồi nhẹ nhàng nhấc chân tôi đặt vào trong chậu nước:
"Tất nhiên là thực hiện lời hứa với bố mẹ hai bên, chăm sóc em cẩn thận rồi."
"Em đang muốn hỏi đây, hôm nay anh đã nói gì với bố mẹ em?"
Trần Nghị nghiêm túc rửa chân cho tôi:
"Còn có thể nói gì? Họ chỉ dặn dò anh một chút về sở thích của em. Mà thực ra cũng không cần dặn, bao nhiêu năm qua, nếu đến giờ anh còn không nắm rõ sở thích của em, thì đúng là không đáng mặt làm chồng em nữa rồi."
"Chỉ nói mấy chuyện đó thôi?"
Trần Nghị ngước lên nhìn tôi, nhếch mép cười:
"Tất nhiên là không chỉ thế. Họ còn kể cho anh nghe về tình yêu cuồng nhiệt em dành cho anh từ bé đến lớn nữa kìa."
Tôi biết rõ Trần Nghị đang cố tình gài bẫy, nhưng vẫn không kiềm được mà đỏ mặt.
Tôi vung chân hất nước vào người hắn: "Đừng có nói bừa!"
Trần Nghị lập tức phản công, nhúng tay vào chậu nước định tạt lại tôi.
Tôi lập tức chống bụng lên làm động tác đe dọa.
Trần Nghị cười, nhẹ nhàng đè tôi xuống giường, cẩn thận tránh bụng tôi rồi cùng tôi lăn qua lăn lại.
Đột nhiên, tôi nhận ra hơi thở của hắn trở nên nặng nề hơn, cũng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể hắn.
Mặt tôi đỏ bừng, muốn đẩy hắn ra.
Trần Nghị có chút tủi thân: "Tối nay anh ngủ ở đây được không? Chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi mà."
Tôi chỉ vào bụng mình: "Không thích hợp lắm đâu."
"Đã ba tháng rồi mà, anh còn hỏi bác sĩ rồi, không sao đâu."
Nghe Trần Nghị nói vậy, tôi cũng không muốn từ chối nữa, mặt đỏ lặng lẽ gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của tôi, Trần Nghị lập tức nằm xuống giường, thở phào nhẹ nhõm:
"Tuyệt quá, điều hòa phòng khách hỏng rồi, cuối cùng cũng được ngủ ngon một giấc."
Tôi biết tên khốn này cố ý nói vậy để trả đũa vụ tôi hất nước khi nãy, nhưng tôi cũng không phải hạng dễ bắt nạt.
Tôi cúi xuống hôn lên môi hắn, còn chủ động dẫn dắt tay hắn lướt trên người mình.
Đến khi cảm nhận được Trần Nghị thực sự động tình, tôi lập tức dừng lại, lười biếng nằm xuống, học theo hắn khi nãy:
"Em với con gái đều buồn ngủ rồi, ngủ thôi."
Trần Nghị biết tôi cố tình chơi khăm hắn, nhưng cũng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể cười bất lực lắc đầu.
Cuối cùng, hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán tôi:
"Ngủ ngon, mơ đẹp nhé."
Vừa mới hạ cánh xuống Hải Nam, mẹ tôi đã vội vàng gọi điện tới, giọng đầy tiếc nuối:
"Lẽ ra mẹ nên đợi tổ chức xong đám cưới cho con rồi mới đi, tiện thể thu lại tiền mừng trước đây. Có người còn mất rồi đấy!"
Tôi bất lực thở dài: "Vậy hóa ra con chỉ là công cụ kiếm tiền của mẹ thôi chứ gì?"
"Con nói khó nghe quá đấy! Ai bảo con là công cụ kiếm tiền?"
"Không thì là gì?"
"Cùng lắm chỉ là vật trang trí trong đám cưới thôi."
…
Thôi được rồi, tôi chịu thua!
Tôi đem suy nghĩ của mẹ kể lại với Trần Nghị. Hắn chỉ lắc đầu:
"Bây giờ anh chưa định tổ chức đám cưới."
Tôi đã đoán được Trần Nghị không thích những dịp như vậy, nhưng không ngờ cậu ấy lại từ chối dứt khoát đến thế.
Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy có chút chua xót.
Tôi cố nặn ra một nụ cười:
"Cũng đúng, tổ chức đám cưới vừa tốn công sức vừa mất thời gian, cô dâu chú rể chẳng khác gì con rối bị người ta sắp đặt, chẳng có gì thú vị cả."
Trần Nghị nhìn ra tâm trạng của tôi, bèn nhẹ nhàng giải thích:
"Không phải anh không muốn tổ chức đám cưới. Anh chỉ không muốn làm qua loa với em. Cả đời chỉ có một lần, anh muốn em được xinh đẹp và lộng lẫy nhất. Nhưng chuẩn bị cần thời gian, trong khi con đang lớn lên từng ngày trong bụng em… Anh sợ…"
Tôi nghe xong liền hiểu ý của hắn.
Hắn sợ tôi bị người khác dị nghị, cũng sợ tôi không thể xuất hiện trong hôn lễ với dáng vẻ đẹp đẽ nhất, rồi sau này sẽ tiếc nuối.
Tôi bị thuyết phục, liền gọi điện lại cho mẹ:
"Mẹ đừng trông chờ vào con nữa. Đợi sau này mà trông chờ vào cháu ngoại ‘kiếm tiền’ của mẹ đi."
Ông chủ của văn phòng luật chúng tôi là bạn thân của hắn.
Sau khi tôi nói với Trần Nghị rằng tôi mang thai, ông chủ chỉ giao cho tôi những vụ án nhẹ nhàng.
Không hài lòng, tôi tìm ông chủ để phản đối: "Tôi mang thai chứ không phải bị bệnh, không cần được đối xử đặc biệt như vậy."
Ông chủ thở dài: "Trần Nghị cảm thấy cô cần như vậy."
"Tôi không nói với anh ấy là được chứ gì?"
"Em chắc chứ?" Ông chủ hỏi: "Tôi chỉ sợ đến lúc đó Trần Nghị mặt lạnh như băng rồi tặng tôi hai cú đấm thôi."
Sao tôi lại không biết Trần Nghị đáng sợ vậy nhỉ?
Tôi ra hiệu cho ông chủ cứ yên tâm: "Gần đây Trần Nghị rất bận, văn phòng luật có mấy vụ án cần anh ấy theo sát, anh ấy còn hỗ trợ pháp lý miễn phí nên thường xuyên không ở nhà."
"Khốn thật," ông chủ lẩm bẩm chửi nhỏ: "Sao chỗ cậu ta khách khứa tấp nập, còn chỗ tôi thì vắng tanh như chùa Bà Đanh thế này?"
Sau khi nói chuyện với ông chủ xong, tôi cũng bận rộn hơn.
Mãi đến một tháng sau, khi tôi nhận ra hình như mình còn có một người chồng, thì đã quá muộn.
Hôm đó tôi tan làm sớm, định đến văn phòng luật của Trần Nghị để đón anh ấy, tạo cho anh ấy một bất ngờ.
Không ngờ vừa đến cổng, tôi liền thấy Trần Nghị và Phùng Diễm Diễm vừa cười nói vui vẻ vừa bước ra từ văn phòng luật.
Tôi muốn bước tới tuyên bố chủ quyền với Trần Nghị. Trước đây khi chỉ là bạn bè, tôi không có tư cách làm vậy.
Bây giờ tôi đã có tư cách rồi, nhưng đôi chân lại chẳng thể nào nhấc lên nổi.
Lúc trước tôi nghỉ việc ở văn phòng luật của Trần Nghị.
Lý do bên ngoài là vì Trần Nghị không thông qua hỗ trợ pháp lý để giúp một đứa trẻ bị bệnh do ô nhiễm nhà máy.
Nhưng thực ra tôi biết, Trần Nghị đã bí mật hòa giải với nhà máy gây ô nhiễm, vì căn bệnh của đứa trẻ ấy không thể chờ đợi được.
Gia đình họ cần số tiền đó để chữa bệnh gấp. Nếu tiếp tục kiện tụng, không những đứa trẻ không được điều trị tốt, mà còn chưa chắc giành được khoản bồi thường cao như vậy.
Nhưng Trần Nghị cũng không để nhà máy tiếp tục ô nhiễm, mà liên hệ với Phùng Diễm Diễm để phanh phui sự việc.
Chỉ là tôi không thể chấp nhận việc Trần Nghị và Phùng Diễm Diễm ngày càng thân thiết vì công việc.
Phùng Diễm Diễm học khoa Báo chí cùng trường đại học với chúng tôi, nổi tiếng xinh đẹp và học giỏi.
Cô ấy quen Trần Nghị trong một cuộc tranh biện. Khi đó, bức ảnh hai người đứng cạnh nhau lan truyền khắp trường.
Mọi người đều nói, có lẽ đây chính là "kim đồng ngọc nữ".
Phùng Diễm Diễm từng công khai tỏ tình với Trần Nghị, bày tỏ tình cảm một cách táo bạo và cuồng nhiệt.
Còn tôi, chỉ có thể co mình trong góc, ngay cả thích cũng không dám nói ra.
Vừa về đến nhà, Trần Nghị lập tức nhận ra tâm trạng ủ rũ của tôi.
Anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:
"Em sao vậy? Không thoải mái à? Con làm em khó chịu sao?"
Tôi lắc đầu.
Trần Nghị xoa đầu tôi: "Vừa rồi anh thấy em rồi."
Tôi có cảm giác như bị bắt tại trận, vội vàng phủ nhận: "Không phải em, chắc anh nhìn nhầm rồi."
Trần Nghị giải thích: "Anh và Phùng Diễm Diễm thật sự không có gì cả. Em chẳng lẽ không biết vì sao anh từ chối lời tỏ tình của cô ấy à?"
Tim tôi đập thình thịch. Tôi dường như biết câu trả lời, nhưng lại như không biết.
"Tại sao?"
Trần Nghị nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc nói:
"Bởi vì từ trước đến nay, người anh thích luôn là em."
Câu nói này theo tai tôi chảy thẳng vào tim, rồi nổ tung thành một chùm pháo hoa trong lồng ngực.
Trần Nghị kể rằng từ nhỏ hắn đã có tình cảm đặc biệt với tôi, nhưng ở mỗi giai đoạn, cách thể hiện tình cảm lại khác nhau.
Lúc nhỏ thì đối đầu, lớn lên một chút thì cạnh tranh với tôi, rồi cả hai cùng đỗ vào một trường đại học.
Trần Nghị nói rằng từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng vui vẻ đến thế.
Khoảnh khắc đó, tình cảm mơ hồ bấy lâu bắt đầu trở nên rõ ràng, và hắn nhận ra mình đã thích tôi từ khi nào chẳng hay.
Nhưng cách chúng tôi ở bên nhau luôn là cãi nhau, đấu đá, khiến hắn vô thức cảm thấy rằng mình không thể nói ra tình cảm này.
Hắn muốn chờ tôi lên tiếng trước, vì trong cuộc cạnh tranh này, hắn không thể thua.
Thế nhưng theo thời gian, hắn phát hiện bên cạnh tôi luôn có vô số người theo đuổi, khiến hắn bực bội bất bình:
"Nhiều người thích em như vậy, em bảo anh có thể không có cảm giác nguy cơ sao?"
Nhưng vì không chắc chắn được tình cảm của tôi, hắn cứ chần chừ hết năm này qua năm khác.
Tôi hỏi: "Nếu không có sự cố lần này, anh còn định cứ mập mờ mãi như vậy à?"
Trần Nghị lắc đầu:
"Anh vốn không định chờ nữa. Hôm đó uống say, anh đã định nhân cơ hội này để tỏ tình với em.”
"Nhưng không ngờ cơ thể lại thành thật quá, không kiểm soát được mức độ.”
"Anh sợ em nghĩ rằng anh chỉ ham muốn thể xác em nên mới muốn ở bên em.”
"Vậy nên anh định chờ thêm một thời gian nữa, không ngờ con gái mình lại đến sớm như vậy."
Nghe xong lời của Trần Nghị, tôi mới nhận ra rằng mình thật may mắn khi có thể cùng người mình yêu đến với nhau theo cách trọn vẹn nhất.
Trần Nghị nói tiếp: "Nếu em thực sự để ý chuyện anh tiếp xúc với Phùng Diễm Diễm, anh có thể bảo họ cử một phóng viên nam khác."
Tôi lập tức ngăn anh lại: "Em không phải người nhỏ nhen như vậy, em tin anh."
Rồi tôi bỗng chuyển chủ đề: "Nhưng, theo em được biết, anh còn vài bất động sản và vài cuốn sổ tiết kiệm thì phải?"
Trần Nghị sững sờ trước sự thay đổi chủ đề quá mượt mà của tôi, rồi cười bất lực: "Được được được, tất cả đều là của em."
Tôi nép vào lòng anh, trêu chọc: "Tiền ở đâu, tim ở đó mà."
Ngoại truyện
1
Ông trời đúng là thích trêu đùa con người.
Trần Nghị mong có một cô con gái đến vậy, thế nên tôi sinh con trai là điều gần như chắc chắn.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, tôi sinh một bé trai.
Dù trước mặt con, Trần Nghị luôn cố gắng nở nụ cười rạng rỡ…
Nhưng đến cả cô giúp việc cũng nhận ra rằng dạo gần đây tôi chưa thấy kỳ kinh nguyệt ghé thăm.
Trần Nghị lập tức tỏ vẻ tủi thân, nhỏ giọng nói với tôi:
"Vợ ơi, anh thấy em sinh con vất vả lắm, nên không muốn em phải sinh thêm lần nữa…
"Nhưng mà anh thật sự rất muốn có một cô con gái.
"Thế nên… em có thể gọi anh một tiếng 'ba' để thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé này của anh không?"
Tôi không nhịn được, trợn mắt nhìn anh:
"Cút ngay cho tôi!"
2
Khi Trần Mục Giang ba tuổi, tôi và Trần Nghị tổ chức lại hôn lễ.
Lúc bố tôi đặt tay tôi vào tay Trần Nghị, tôi cứ tưởng đây sẽ là khoảnh khắc cảm động nhất trong buổi lễ.
Không ngờ lại nghe thấy mẹ tôi và mẹ chồng thì thầm với nhau:
"Tốt quá rồi, lần này nhận được không ít tiền mừng đâu. Chắc tối nay mơ cũng phải cười tỉnh mất!"
Tôi thở dài. Dù con gái đã lấy chồng ba năm rồi, mẹ cũng nên giả vờ xúc động một chút đi chứ!
-Hết-