Tự Thương Lấy Mình
Chương 5
13
Mẹ tôi bắt đầu ra vẻ ta đây. Con trai của mẹ lập nghiệp thành công, một năm qua kiếm được chút tiền, thuê cho mẹ một phòng nhỏ ở ngoài.
Trương Gia Soái thì dẫn bạn gái vào ở trong căn nhà mới tân trang có hai phòng ngủ, một phòng khách.
Rõ ràng phải ở nhà trọ, cuộc sống chẳng có gì đặc biệt mà mẹ lại rất vui sướng, gặp ai cũng khoe khoang: “Người xưa nói cấm có sai, con trai lớn rồi cũng phải tìm về với mẹ!”
Thái độ với tôi cũng thay đổi về như trước: “Nuôi mày hai mươi năm, cuối cùng vẫn là được anh mày phụng dưỡng, bảo sao mọi người đều muốn đẻ con trai, đẻ con gái có ích gì chứ!”
Mẹ hết lòng hết dạ vì con trai, quên luôn ham thú chơi mạt chược, ngày nào cũng nấu cơm dọn nhà cho Trương Gia Soái.
Tôi thì tập trung vào việc học, giữa kỳ và cuối kỳ đều nhận được học bổng.
Nếu là trước kia, chắc chắn mẹ sẽ lấy hết sạch tiền với lý do trả nợ.
Nhưng bây giờ mẹ khinh chỗ tiền lẻ này, càng không quan tâm tới tôi.
Vừa hay tôi đã năm cuối, đang cố gắng tìm nơi thực tập.
Công việc của Lam Hân có khởi sắc, chị ấy lập một văn phòng, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, không thể giúp cô Lam chuyện gì.
Công ty nhà chị ấy đã vượt qua hai năm khó khăn nhất, cô Lam tính nghỉ, bồi dưỡng lớp trẻ.
Cô Lam thấy tôi làm việc nghiêm túc cẩn thật, đánh giá tôi là một hạt giống tốt.
Lam Thấm mời tôi cùng thực tập ở công ty nhà cậu ấy.
Cuộc sống của tôi đã thay đổi rất nhiều. Nhưng cái gai duy nhất trong lòng tôi chính là chỗ tài sản ba tôi để lại.
Tôi phải nghĩ cách bắt mẹ nhả ra.
Mặc dù thỉnh thoảng mẹ lại khoe khoang con trai của mẹ giỏi thế nào, nhưng tôi biết tâm bệnh lớn nhất của mẹ đó là Trương Gia Soái mãi chưa có con.
Trương Gia Soái rời xa mẹ từ nhỏ, mẹ muốn có cháu trai để bù đắp lại.
Thế nên mẹ thường hối thúc Trương Gia Soái, mẹ muốn được bế cháu.
Trương Gia Soái nói miệng đồng ý nhưng mãi vẫn không có động tĩnh.
Tôi biết tỏng mục đích của anh ta, có nhà mới có cháu trai, tôi gợi ý cho mẹ, mẹ lập tức vỡ lẽ. Tôi nhìn mẹ lại bắt đầu khoe khoang chụp ảnh đăng trang cá nhân.
Hôm nay dẫn con trai con dâu đi xem nhà mới, ngày mai lại đi xem chung cư cao cấp.
Nhưng đến khi ký hợp đồng, giao tiền đặt cọc, mẹ tôi mới trợn tròn mắt. Thủ tục vướng tôi. Người đứng tên căn nhà là ba tôi, mẹ muốn bán nhà thì phải có chữ ký của tôi.
Chắc là Trương Gia Soái cũng bỏ sót điểm này, con dâu vì thế mà cãi nhau với mẹ tôi mấy trận.
Mẹ tới tìm tôi với sắc mặt rất khó coi, hai mắt sưng đỏ, môi khô nứt nẻ.
Mẹ gào lên hỏi tôi: “Tại sao mày không ký?”
Tôi hỏi lại: “Tại sao con phải ký? Đây là tài sản ba con để lại, con và mẹ có quyền thừa kế ngang nhau.”
Mẹ đập mạnh lên bàn, làm bộ như muốn đánh tôi.
Tôi bật cười nói với mẹ, làm dữ cũng vô dụng thôi, làm lớn chuyện lên, quản lý ký túc sẽ gọi bảo vệ tống cổ mẹ đi.
“Tao đã đưa hai trăm ngàn tiền cọc!” Mẹ nghiến răng: “Chẳng phải người đề xuất mua nhà là mày sao? Bây giờ mày giả vờ giả vịt cái gì? Tính bỏ đá xuống giếng, trả đũa à?”
Tôi nhướng mày: “Con đâu phải nói mẹ mua nhà cho Trương Gia Soái, nhưng điều kiện tiên quyết là thứ gì của con thì phải trả về cho con.”
“Con có phần trong căn nhà đấy, tiền bồi thường cho cái chết của ba cũng có phần của con.”
“Con đã xin tư vấn của luật sư, dù kiện ra tòa, mẹ cũng không thắng được, muốn có chữ ký của con thì chia tài sản đây.”
14
Mặt tôi lạnh tanh khi nói ra những lời này.
Mẹ tôi biến sắc, cuối cùng cũng ý thức được tôi không còn là đứa con gái yếu đuối nhu nhược trước kia.
Sẽ không khóc lóc kể lể vì cửa sổ bị hở, cả đêm không ngủ yên. Sẽ không sợ hãi gọi điện hỏi mấy giờ mẹ về. Càng sẽ không để mẹ chỉ vào mặt, chịu mắng chửi mà không dám thở một cái.
Cuối cùng mẹ mới ngập ngừng nói: “Đưa tiền cho mày thì không đủ tiền cho anh mày mua nhà…”
“Không đủ thì vay đi.”
Mẹ chán nản: “Vay nợ khổ lắm.”
Tôi bật cười, nhìn chằm chằm vào mắt mẹ: “Còn trẻ, chịu chút khổ thì có sao?”
“Chẳng phải mẹ luôn nói, còn trẻ phải chịu khổ, phải va vấp nhiều à? Hồi trẻ sung sướng nhàn nhã thì sau này chắc chắn sẽ vô dụng.”
“Nhân lúc còn trẻ chịu chút khổ, sau này sẽ tốt cho anh ấy, con chỉ muốn tốt cho con trai của mẹ thôi.”
Cuối cùng tôi cũng có cơ hội vạch trần những lời ngụy biện kia của mẹ, trả lại cho mẹ.
Mặt mẹ đỏ bừng, phẫn uất trừng tôi: “Đều là người một nhà, sao mày càng lớn càng ích kỷ, càng lớn càng máu lạnh thế hả?”
“Lúc con trai của mẹ không quan tâm tới mẹ, ngày nào mẹ cũng bảo con phải quen với cái khổ, khổ mới tốt cho con. Bây giờ con trai của mẹ mới khổ một tí mà mẹ đã lôi tình cảm gia đình ra nói với con.”
“Được rồi, chúng ta đã nhắc tới tình cảm gia đình, vậy nếu là người một nhà, mẹ mua nhà cho Trương Gia Soái thì có phải cũng nên mua nhà cho con không?”
Mẹ chết đứng trước câu hỏi của tôi, nhất thời không đáp lại được.
Một hồi sau, mẹ thẹn quá hóa giận, bắt đầu khóc lóc la lối om sòm: “Tống Gia Ninh, mày là cái thứ vô lương tâm, vô tình vô nghĩa, lại còn phân chia rạch ròi với mẹ của mày như vậy, mẹ của mày sinh mày, nuôi mày dễ dàng lắm hả! Tao phải để thầy cô bạn bè của mày thấy rõ bản chất của mày, để mày không sống nổi trong xã hội này!”
Cô quản lý ký túc ở phòng bên lập tức xách chổi chạy tới.
Cô và tôi quen thân. Hồi tôi đi làm thêm về muộn, luôn phiền cô ra mở cổng cho tôi. Tôi ngại nên mua chút quà biếu cô, cô không những không nhận mà còn tiếc tiền thay tôi.
Cô tưởng hoàn cảnh gia đình tôi khó khăn, sau này mới biết mẹ có rất nhiều tiền nhưng lại đối xử hà khắc với tôi, sau đó còn nghe các bạn kể tôi phải nằm viện, thương tôi vô cùng.
Lại thêm vụ mẹ tôi lẻn vào ký túc lần trước, cãi nhau với cô nên cô rất ghét mẹ, không khách sáo chỉ thẳng mặt mẹ: “Lại là bà! Tôi chẳng lạ cái loại như bà! Con gái nằm viện phải phẫu thuật mà bà còn không cho dùng thuốc tê, đúng là cái thứ mẹ kế!”
“Cuối năm còn không cho con gái về nhà, chỉ giỏi làm khó con gái, tôi ghét nhất loại người như bà!”
“Lần nào tới cũng chẳng mang được gì, chưa thấy bà cho con được cái gì bao giờ!”
Cô càng nói càng tức, vung chổi về phía mẹ tôi: “Cút ngay, còn làm ồn nữa tôi gọi bảo vệ!”
Càng lúc càng có nhiều người vây xem.
Cô quản lý ký túc khỏe mạnh hồng hào, quát rất có lực. Mẹ tôi thì giờ đã mệt mỏi ốm yếu không phản kháng lại được cô ấy.
Mẹ gào lên muốn báo lên nhà trường, để tôi không nhận được bằng tốt nghiệp, mà nói xong thì chân như bôi mỡ, chuồn luôn.
Nhưng dù mẹ có bảo lên nhà trường thật thì tôi cũng không sợ, dù sao cũng có rất nhiều thầy cô bạn bè chứng kiến những việc mẹ làm.