Tức Phụ Ngàn Vàng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 02:39:54
Tẩu tẩu mới dậy, tóc còn xõa, bên bàn nhỏ cạnh cửa sổ, tay lật giở mấy quyển sách quý giá của ca ca . Ánh nắng ban mai chiếu lên nàng khiến nàng trông tao nhã đến lạ.
Một cô nương, mà sách, chữ!
Mẫu sững sờ, câm nín. Người sách với đám nông dân chân đất chúng xa cách như cả ngọn núi lớn. Từ ngày ca ca học, lúc bà chuyện với còn hạ giọng. Nếu ca ca tiêu tan tài sản cả nhà thì mẫu nổi nóng đến thế.
Tẩu tẩu thấy chúng bèn cung kính bước tới chào mẫu : “Chào phu nhân ạ. Con định rửa mặt xong sẽ sang vấn an phu nhân, ngờ phiền phu nhân đến .”
Nàng và ca ca bái đường nhưng nàng gọi mẫu là “phu nhân”. Dù mẫu cứ bảo cách gọi quá cao sang nhưng mỗi thì khóe miệng nhếch lên tí xíu.
Chào hỏi xong, nàng lông gà đầu ca ca , lên tiếng: “Là đây con nuông chiều quá mới khiến Hứa Lang vất vả thế . mà phu nhân yên tâm, con sẽ sớm quen thôi.”
Mẫu chuyện nàng chữ sững sờ, khí thế xẹp , ấp úng : “Ta cũng bà chồng ác cho con dâu ăn no. Thế nhưng chuyện gom tiền học cho Đại Lang là chuyện lớn nhất trong nhà . Không chỉ con mà cả nhà đều bớt ăn .”
Mẫu nhẹ nhàng lắm , mà ca ca , cái thằng ngốc còn hùng hổ chen : “Vân Nương còn yếu, thể bớt ăn uống . Con sẽ nhịn phần của con để đổi trứng gà cho nàng .”
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Thằng ngốc , đúng là vợ quên mẫu , mẫu tức đến mức đập bôm bốp lên lưng . Ta định chạy can nhưng thấy tẩu tẩu nhíu mày xót xa, thế là tay định kéo mẫu cũng rụt .
Mẫu thường bảo, điều sung sướng nhất đời bà là cưới chồng xót tức phụ. Xót xa là thứ , cũng nên để ca ca hưởng một chút.
mà ai ngờ, tẩu tẩu mới lợi hại đến thế. Nàng thốt lên: “Phu nhân đừng đánh nữa, ai nhịn cả. Từ nay con sẽ dạy Hứa Lang sách, đảm bảo dạy hơn cả mấy thầy ở huyện.”
Chân mẫu đang đánh ca ca bỗng khựng , suýt thì ngã nhào, bà tẩu tẩu với ánh mắt vô cùng khó tin: “Con con định gì?”
“Ngay cả Điền đồng sinh còn bảo dạy nổi nó, con là một cô nương mà dạy nó ?”
Mắt ca ca thì sáng rực lên: “Được, nàng thì nhất định .”
3
Học là chuyện lớn nhất nhà, dù ca ca bảo đảm thì phụ mẫu vẫn dám mạo hiểm. Tẩu tẩu sự do dự trong mắt họ, lập tức xuống một bài văn, xong đưa cho ca ca : “Chàng chép bài nghị luận , mang đến cho Điền đồng sinh xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuc-phu-ngan-vang/chuong-2.html.]
Bút mực thứ rẻ, mẫu vô thức : “Lấy bài của con là , phí giấy gì?”
Tuy nhiên, tẩu tẩu kiên quyết lắc đầu: “Chữ của nữ nhi trong khuê phòng, thể tùy tiện cho nam nhân bên ngoài xem? Phiền Hứa Lang .”
Nói , nàng liếc ca ca đầy ý tứ. Ca ca lập tức tiếp lời: “Phụ , mẫu , nhà nông chúng mà cưới tức phụ học thức thì quá nổi bật. Chuyện nhất đừng để lộ , cứ coi bài văn là con .”
Lúc còn nhỏ, chẳng hiểu gì, chỉ nghĩ Điền đồng sinh là trưởng bối, đưa bài cho ông xem thì . Thế là hai phu thê họ lừa nên gật đầu lia lịa.
Còn Điền đồng sinh, ông lão râu tóc bạc trắng xem xong bài văn thì chạy nhanh hơn cả ca ca , ông nắm tay cửa hét lên: “Hứa , nhà phúc lớn, sắp tú tài !”
Phụ chuyện mà lắp bắp, ngơ ngác hỏi : “Điền đồng sinh bảo chỉ bài văn là đủ đỗ tú tài ?”
“Chẳng những tú tài, theo , đến cử nhân cũng đỗ . Tiếc là học vấn hạn chế, dám chắc nhưng tú tài thì chắc như đinh đóng cột.”
Trong tiếng chúc mừng liên tục của Điền đồng sinh, mẫu mừng đến mức tay chân chẳng để , kéo chạy thẳng đến phòng tẩu tẩu. mà lúc cửa, mẫu như ngại ngùng dám . Tẩu tẩu thấy thế, rạng rỡ hỏi : “Tiểu Hòa, dạy sách nhé?”
Ta xong ngây . Sách là thứ quý giá như thế, nữ nhi cũng học thật ?
Mắt mẫu đỏ hoe đẩy tới : “Câm , còn mau cảm ơn tẩu tẩu con !”
Tối đó, nhà ăn bữa cơm thịnh soạn nhất từ lâu. Mẫu lấy hết bột ngô trong nhà hấp bánh bao, còn bỏ tiền mua một cân thịt lợn, xào khô với ớt, nhét bánh bao. Mùi dầu hòa với mùi bột, thơm đến độ gì sánh nổi.
Chắc tẩu tẩu quen ăn cay, mẫu cũng riêng cho nàng thịt viên và trứng hấp. Tuy , lúc nàng ăn vẫn ho sặc sụa, đến khi nàng ăn hết cả cái bánh bao thì ca ca ngăn. Nàng ngượng ngùng : “Phu nhân ngon quá, cay mà con cũng ăn, ạ.”
Bình thường nàng ăn uống nhẹ nhàng như mèo, hiếm khi thế . Mẫu vui lắm, cứ gắp thức ăn bát nàng: “Cháo lứt ăn thì thôi, đều xay bột bánh cho con. Cùng lắm tốn thêm vài văn tiền xay bột, từ nay nhà chi !”
Gắp một hồi, mẫu : “ mà cách gọi nên đổi ? Cứ gọi phu nhân mãi thì , gọi là mẫu chứ?”
Mặt tẩu tẩu đỏ, cúi đầu: “Dạ, chúng con bái đường nên gọi thế đúng lễ.”
Mẫu đặt đũa xuống: “Chuyện đó dễ thôi! Giờ cũng tiền tiệc rượu . Mai mẫu tìm xem ngày , con cứ chờ tức phụ mới Hứa gia !”