Tuế Tuế An Ninh
Chương 2
6.
Ma ma dường như có nhiều lời muốn nói, đợi khi vào Chu phủ, ta đã biết công tử vừa rồi tên là Chu Hoài Thư, hiện giờ là đương gia của quý phủ này.
Ta cũng biết ma ma vì sao lại nói chuyện với ta vui vẻ như thế, bởi vì Chu phủ bây giờ tôi tớ chỉ có một mình bà mà thôi.
Chu Hoài Thư tính tình trầm tĩnh, bình thường tự nhiên sẽ không cùng ma ma nói chuyện, cho nên gặp được ta bà ấy liền muốn bắt chuyện làm quen.
Chu phủ trước kia cũng là gia đình phú quý, chỉ là nhân khẩu ở quý phủ cứ ngày một giảm bớt, chắc hẳn là đã từng trải qua biến cố gì.
Chạng vạng ngày thứ hai, ba người chúng ta ở trong viện dùng bữa tối, ma ma thần thần bí bí kể lại chuyện được truyền trong thôn hôm nay.
“Thì ra quan binh hôm qua tới tìm sơn tặc!” Chu Hoài Thư nghe vậy sửng sốt, buông bát đũa xuống.
“Lại không biết một nhóm người ở nơi nào đến, ngang nhiên chiếm cứ dãy núi phía trước, còn xây mấy gian phòng làm trại. Đám rùa đen này thật đáng hận, quan phủ nhất định phải bắt được bọn chúng, khiến bọn chúng sáng mắt ra!”
Chu Hoài Thư từ khi nghe được hai chữ “sơn tặc” liền thay đổi sắc mặt, ở một bên siết chặt nắm tay, bộ dáng trông rất tức giận, hắn thúc giục ma ma mau mau kể tiếp đám sơn tặc đã gây ra chuyện gì.
“Nói đến đám tặc nhân này làm sao lại táo bạo như vậy, đêm hôm trước ở trên kênh đào bọn chúng chặn thuyền quan gia tuyển cung nữ vào kinh!”
“Nghe nói bọn chúng cướp vàng bạc vật tư trên thuyền còn chưa đủ, lại còn giet người, dân chúng trong thôn nói thi thể vớt lên có nam có nữ, nội thị tổng quản trong cung đi theo thuyền đều bị tặc nhân ch ém giet……”
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
“Dân làng đi theo giúp tìm người đều nói cảnh tượng kia rất dọa người…… ” Ma ma nói đến mức khát nước, sau khi rót một chén trà lớn, thấy ta ngây người nên cầm lấy khăn phất phất ở trước mắt ta: “Lại nói tiếp cô nương cũng là gặp kẻ xấu nên rơi xuống nước, không lẽ là người cùng một nhóm này?”
Ta như vừa tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng lôi kéo ma ma hỏi: “Ma ma có biết những cung nữ còn lại trên thuyền kia thế nào không?”
“Vì nội thị tổng quản đã chet, nên có người đã thông báo cho tri phủ đại nhân của châu phủ lân cận, nói những nữ tử này cũng đáng thương nhưng cung nữ trước khi vào cung gặp phải chuyện như vậy tóm lại là điềm xấu, vả lại danh sách đã không thể khảo chứng, nên đã tấu rõ lên Thánh thượng thả những nữ tử còn lại về nhà…”
Ma ma dừng một chút, tiến tới bên cạnh ta: “Lại nói đã qua hai ngày, còn chưa hỏi qua khuê danh cô nương đây là gì?”
Hốc mắt ta phiếm hồng, nụ cười mang theo nước mắt.
“Giang Tuế Ninh, tiểu nữ tên là Giang Tuế Ninh.”
Ta không khống chế được cảm xúc, nước mắt cứ thế liên tiếp trào ra. Ma ma cho rằng ta đang nhớ tới chuyện bị gặp nạn, Chu Hoài Thư cũng luống cuống tay chân đưa khăn cho ta.
Mà ta chỉ khóc, cứ khóc không ngừng, khóc cho số phận của ta kiếp trước dù không tranh không đoạt nhưng không lại thể chet tử tế, khóc cho ta ngày hôm trước nhờ nhảy xuống sông mà ngoài ý muốn tránh khỏi kiếp nạn gặp sơn tặc, khóc cho ta may mắn vì không cần phải tiến cung để tránh dẫm vào vết xe đổ……
Ta không cần vào cung nữa. Ta không cần trở lại khoảng thời gian sống bất lực trước quyền lực. Ta tự do.
7.
Thì ra người nhà Chu Hoài Thư cũng chet vì sơn tặc làm loạn. Ngày đó, chờ khi ta khóc đến khô cả mắt, Chu Hoài thư có lẽ là vì an ủi ta, kể lại chuyện xưa khi còn bé của hắn.
Tổ tiên Chu gia từng là viên ngoại lang, hậu bối mặc dù không có tài cán gì, nhưng cũng coi như giàu có nhờ buôn bán nhỏ, sống hoà thuận cùng các hộ dân trong thôn.
Biến cố phát sinh vào năm Chu Hoài Thư mười tuổi, ngày tiên sinh dạy học giao bài tập về nhà lấy núi non làm chủ đề viết một bài thơ, hắn cùng bạn học trong thôn lên núi ngắm cảnh ngâm thơ.
Chạng vạng lúc về nhà hắn thấy người dân trong thôn đang đứng đầy trước của Chu phủ, còn có quan binh ra vào kiểm kê thi thể, hắn bị dọa đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Vẫn là tiên sinh dạy học lên tiếng đầu tiên, nói với hắn một câu “nén bi thương”, lại giải thích tình hình cho hắn nghe.
Chu gia trên dưới tổng cộng mười mấy người, cha mẹ của Chu Hoài Thư, và tất cả nô bộc của Chu phủ đều bị sơn tặc giet chet.
Vàng bạc châu báu tiền tài trong nhà bị cướp sạch không còn gì, nhà cửa cũng bị phá hủy toàn bộ, chính người chăn trâu trong thôn đi qua trước cửa mới phát hiện thảm trạng nơi này.
Trải qua biến cố này, gia tộc của Chu Hoài Thư chỉ còn lại một mình hắn. Cùng hắn trông coi Chu phủ to như vậy, chỉ còn ma ma ngày đó vào trong thành mua vải vóc mà tránh được một kiếp.
Chu Hoài Thư nói chúng ta là đồng bệnh tương liên, nghĩ đến hắn kể lại những chuyện đau đớn này là vì an ủi ta. Lại khiến ta càng thêm xấu hổ, ta chỉ là một tên lừa đảo, một kẻ bỏ trốn tuyển cung nữ, là ta lừa bọn hắn.
Từ đó ta ở lại Chu phủ. Mỗi khi đến đêm khuya ta sẽ nghĩ, ở lại Chu gia là lựa chọn tốt nhất. Huyện lệnh lão gia không đợi được ta về nhà, tự nhiên sẽ cho rằng ta đã chet dưới tay sơn tặc, tiểu thư cũng có thể đổi tên lấy chồng. Đó là một điều không thể tốt hơn.
8.
Nhân khẩu Chu gia ít ỏi, chỉ có Chu Hoài Thư, ma ma cùng ta tổng cộng có ba người.
Ở đây mấy ngày nay, ta phát giác một ngày ba bữa mặc dù món ăn có hương vị thơm ngon, có thể thấy được tay nghề của ma ma không tệ, nhưng nguyên liệu nấu ăn lại rất thiếu thốn. Không giống một gia đình phú quý chút nào.
Ta nhớ lại quy chế dùng bữa mỗi ngày của Quý phi nương nương bao gồm 36 món ngon khác nhau, sơn hào hải vị liên tiếp được mang lên, thậm chí nương nương chỉ nếm qua mỗi món một miếng, chưa kể trái cây và rau dưa nhiều vô số.
Ta tìm ma ma hỏi nguyên do, ma ma cũng thở dài: “Nhà chúng ta trước kia cũng có sản nghiệp, chỉ là công tử chỉ biết đọc sách không giỏi kinh doanh, rất nhiều sản nghiệp đều suy tàn.”
“Thức ăn của chúng ta bây giờ đều là do thôn trang sản xuất, tuy rằng nhà chúng ta không giàu có lắm, nhưng tóm lại là vẫn có thể ăn no.”
“Năm nay thu hoạch không được tốt, trong thôn có rất nhiều trẻ em đói khát, xanh xao vàng vọt. Nếu là trước kia, lão gia và phu nhân sẽ dựng lều phát cháo, nhưng hiện giờ phủ ta tự lo thân còn chưa xong, cho nên đã nhiều năm rồi không có làm như vậy nữa.”
Những phi tần trong cung thì xa hoa lãng phí vô độ, mà bách tính dưới chân lại khổ không thể tả, thật không công bằng.
Kỳ thật Thánh Thượng cũng được xem là biết chăm lo việc nước, xây sửa kênh đào, khai thông thủy vận tạo phúc cho bách tính bốn phương.
Nhưng sự dung túng của hắn dành cho Quý phi đã vượt qua bổn phận phu thê — quân thần, đây không phải là điều một minh quân nên làm.
9.
Từ ngày đó sau khi hỏi thăm ma ma, ta và bà quyết định cùng góp chút bạc vụn, lên trấn trên mua tơ lụa cùng chỉ thêu. Trấn gần Chu phủ nhất, tên là Nhật Thông An trấn.
Ta dạo qua thị trấn một vòng, nơi này nằm ở phương bắc, rất nhiều mẫu thêu vẫn là dáng vẻ thịnh hành của phủ Tô Châu năm ngoái.
Trong lòng ta có chút tính toán, nếu lấy thêu pháp của phủ Tô Châu bán trên trấn, ước chừng có thể bán được giá tốt. Lần đầu làm chuyện buôn bán này không nên đầu tư quá nhiều chi phí, cũng khó biết sở thích của khách hàng, vì thế ta chỉ bỏ ra một trăm văn tiền để chọn chỉ thêu và lụa màu sắc đơn giản.
Về đến phủ, mấy ngày liền ta đóng cửa không ra ngoài, khiến Chu Hoài Thư tò mò. Sáng hôm sau hỏi, Chu Hoài Thư đang đọc sách trong viện, thấy ta mệt mỏi dụi mắt đi ra khỏi phòng, mắt thấy ta sắp bước hụt, hắn vội vàng bước nhanh lên nắm lấy cánh tay ta.
“Giang cô nương, mấy ngày gần đây bận rộn cái gì vậy? Ngày nào cũng thấy cô nương thức dậy muộn, nhưng vẫn luôn buồn ngủ như thế.”
Ta bước hụt, giật mình một cái, sau đó tỉnh táo lại, nói: “Đa tạ Chu công tử, nếu không lần này tiểu nữ ngã cũng không nhẹ. Công tử hôm nay có bận đọc sách không?”
(Truyện chỉ được đăng tại page 𝐁𝐚́𝐜𝐡 𝐍𝐢𝐞̂𝐧 𝐆𝐢𝐚𝐢 𝐋𝐚̃𝐨, nếu thấy đăng ở nơi khác thì đó là 𝐚̆𝐧 𝐜𝐚̆́𝐩.)
Nhìn Chu Hoài Thư trước mắt, ta nảy ra một ý tưởng, hắn là người địa phương, nếu có thể nhờ hắn cho chút ý kiến về thêu phẩm của ta, nói không chừng lại càng thêm xuất sắc.
“Hôm nay không đọc sách, chỉ là muốn học thuộc chút văn chương mà thôi.”
“Đã vậy thì công tử ở trong viện chờ một lát, tiểu nữ có một số việc cần công tử giúp ta xem xét một chút.”
Nhìn khăn thêu đã hoàn thành trong giỏ, trong lòng ta lại dâng lên một nỗi bất an, không biết Chu công tử sẽ đánh giá như thế nào.
Thật kì lạ, tay nghề của ta ở huyện lệnh quý phủ cũng tính toán một hai, kiếp trước ở trong cung dệt may phường cũng không sai, như thế nào ở phương bắc tiểu thành này muốn làm cái buôn bán nhỏ còn tăng thêm không ít khẩn trương.
Ta hít sâu một hơi đẩy cửa phòng ra, đã thấy Chu Hoài Thư ngồi ngay ngắn trước bàn đá dưới tàng cây lê, gió nhẹ phất qua ngọn cây một ít cánh hoa rơi xuống, rơi vào tóc, đầu và vai của Chu công tử, khiến ta nhất thời nhìn đến ngây người.
Cuộc sống bình tĩnh an nhàn như thế, đời trước ta ở trong cung nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ có thể cẩn thận dè dặt làm việc, không bị người chú ý mới là đường ra tốt nhất.
Chu Hoài Thư thấy ta đang cầm giỏ kim chỉ, tò mò tiến lại gần: “Cô nương mỗi ngày nhốt mình ở trong phòng, để làm cái này sao?”
Ta cầm lấy bốn loại khăn thêu hoa mai, lan, trúc, cúc đã hoàn thành, đưa cho Chu Hoài Thư ý bảo hắn nhìn kỹ.
“Tiểu nữ chuẩn bị đem những chiếc khăn thêu này lên trấn trên bán, lại không biết sở thích của người ở địa phương này, nên chỉ thêu hoa mai lan trúc cúc đơn giản nhất, cũng là một thanh lệ lịch sự tao nhã. Chỉ là không biết thêu pháp này mọi người trên trấn có thích hay không, muốn mời công tử thay ta xem trước.”
Khăn vừa mềm vừa tinh xảo, một người đọc sách không thích ra ngoài làm sao hiểu được những thứ này, trong lúc nhất thời lỗ tai hắn liền đỏ lên.
“Ta chỉ cảm thấy tay nghề này chỗ nào cũng tốt, nhưng thật sự không hiểu được những món đồ của nữ nhi, chi bằng Giang cô nương mời ma ma đến xem đi.”
Lúc đó ma ma đang bận rộn trong phòng bếp hậu viện, nói sở thích lớn nhất của bà chính là được nhìn công tử ăn thêm nhiều cơm bà làm.
Theo Chu Hoài thư nói ma ma là con nhà nòi, phụ thân của bà đã từng là đầu bếp chính của Chu phủ, hôm nay trong sở thích của ma ma lại có thêm ta, vì thế cả ngày chỉ thích ở trong phòng bếp.
Vì thế ăn trưa xong, ta lại kéo ma ma vào trong phòng nhờ bà xem khăn thêu của ta.
“Ai da, Ninh Ninh à, ngươi thêu chiếc khăn này thật đẹp quá, những chiếc khăn lúc trước phu nhân chúng ta dùng cũng không bằng cái này đâu!”
Ma ma vừa nói ra lời này, cũng xem như đã cho ta chút động lực. Ta liên tục hỏi bà ấy nếu mang lên trấn trên thì có thể bán được bao nhiêu tiền.
“Ninh Ninh muốn bán những thứ này sao? Trước đây ở trấn chúng ta bán khăn kiểu dáng đơn giản, thợ thêu cũng thô ráp, ước chừng khoảng mười văn tiền một cái, đắt nhất cũng không vượt quá hai mươi văn.”
Trong lòng ta tính toán, lần trước mua nguyên liệu tốn một trăm văn tiền, tổng cộng thêu được mười cái khăn tay, dựa theo cái giá này nếu bán hết đi cũng được không ít lợi. Như thế ta liền tính toán ngày khác đến trấn thử thời vận.