TỤNG THU THANH - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:34:51
Ta Ngọc nha đầu học cách phản kháng, học cách tự lên bảo vệ . Với một đứa trẻ, cha là bầu trời lớn nhất. Nếu con bé dám phá tan bầu trời , thì đời chẳng còn điều gì nó sợ nữa.
"Làm lắm, Ngọc nhi. Sau nếu ai bắt nạt con, cứ như thế mà đánh trả. Có mẫu ở đây, con sợ gì cả."
Ngọc nha đầu bật , ôm chầm lấy . Khóc mãi, cuối cùng mới chịu buông cây thước, ngả đầu lòng .
08
Ta cứ tưởng rằng Ngọc nha đầu với tính cách tự ti, nhu nhược thì mất lâu mới thể sửa đổi . Không ngờ rằng con bé mạnh mẽ hơn nghĩ, hôm đánh cho Trác công tử một trận nhừ tử.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Khi đó, đang bận đòi Lưu thị và lão phu nhân giao sổ sách cùng chìa khóa kho bạc.
Từ ngày gả đây, họ cho xem kho bạc, mỗi khi hỏi đều viện cớ lấp liếm. Trước định từ từ tính toán, nhưng giờ mặt mũi xé toang, cũng chẳng buồn khách sáo nữa.
mặt dày như họ, chỉ lấp lửng né tránh, nhất quyết giao chìa khóa.
lúc đang giằng co, hạ nhân chạy báo:
"Không xong ! Trác công tử đánh với Ngọc cô nương!"
Tim thắt , vội vàng chạy tới.
Lưu thị ung dung thong thả, vì nàng luôn nghĩ rằng con trai bao giờ chịu thiệt.
khi đến nơi, nàng liền hoảng hồn c.h.ế.t .
Trác công tử mặt mày sưng vù, mũi chảy máu, m.á.u rỉ miệng, đến mức rõ lời, là đánh tơi tả.
Còn Ngọc nha đầu thì chỉ bù xù tóc, chứ hề hấn gì cả.
"Trời ơi! Con trai ! Sao con đánh đến mức !"
Lưu thị lao tới ôm Trác công tử, chỉ Ngọc nha đầu mà mắng:
"Con tiện nhân ! Hôm nay điên ? Sao dám đánh đường ngươi thế !"
Ngọc nha đầu với Trác công tử tuổi tác tương đương, nhưng con gái lớn nhanh hơn, mà thật ngờ, đánh còn chẳng chịu thiệt.
Ta thở phào nhẹ nhõm, kéo Ngọc nha đầu , lau sạch bụi bẩn mặt con bé:
"Thật vô dụng, là nam nhi mà nữ nhi đánh bại, còn dám lóc nữa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tung-thu-thanh/7.html.]
"Tống thị! Ngươi dạy con kiểu gì ? Trác công tử là nhi tử duy nhất của nhà họ Thẩm, nếu nó xảy chuyện gì, ngươi đền nổi ?"
Ta bật dậy, giọng đầy chế nhạo:
"Nhi tử duy nhất thì ? Nhi nữ thì cốt nhục của sinh cha dạy chắc? Ta cho ngươi , nếu con trai ngươi dám bắt nạt con gái nữa, sẽ thiến nó, biến Trác công tử thành Trác cô nương!"
"Ngươi dám!"
"Sao dám? Nếu ngươi dạy nổi con trai , cứ đợi mà xem! Cùng lắm tù, để xem là chịu thiệt con trai ngươi thái giám thì thiệt hơn!"
" ngươi nên nhớ kỹ, nhà tuy cao sang gì, nhưng là tiểu thư quan gia, ngoại tổ phụ xuất từ ngành vận chuyển đường thủy, cữu phụ tiêu đầu ở Đam Châu. Một khi ngục, trong giang hồ ít nhiều cũng tìm đến các ngươi để đòi công lý. Lúc đó, giữ mạng sống là chuyện của ngươi!"
"Ngươi... ngươi là đồ nữ nhân độc ác!"
Lưu thị run rẩy ôm Trác công tử, cuối cùng cũng hiểu cái danh "nữ quỷ" của đồn thổi.
Trong lúc hai bên cãi cọ, lão phu nhân giận đến mức phát run, quát lớn:
"Ngươi to gan lắm!"
Ta cũng chẳng buồn giữ thể diện nữa, đập mạnh bàn:
"Bà mới là to gan! Làm trưởng bối mà thiên vị Thẩm An và Lưu thị, ăn bám phu quân , mà đối xử tử tế với con gái ông !"
"Các ngươi tưởng gì ? Nhà họ Thẩm tiêu tiền như nước, chỉ bằng bổng lộc của một viên ngoại lang nho nhỏ như Thẩm An, thì mà đủ? Nếu phu quân , các ngươi chẳng sung sướng như bây giờ, còn ở đây lên mặt gì?"
"Tống thị! Ngươi bậy! Tiền của Nhị Lang, bọn ... bọn đều tiêu việc nuôi Minh nha đầu và Ngọc nha đầu cả!"
"Nếu , tại dám cho xem sổ sách?"
Nhắc đến tiền bạc, Lưu thị và lão phu nhân lập tức lúng túng.
"Thôi, còn tin tưởng thì chi bằng phân chia tài sản, ai của , chẳng ai cần dựa ai!"
Nhân lúc hỗn loạn, giật lấy chùm chìa khóa từ tay Lưu thị, lao thẳng đến kho bạc.
Lưu thị và lão phu nhân khiếp đảm, định ngăn cản thì quá muộn.
Kho bạc lạnh tanh, trống trơn, tài sản của Thẩm Mặc suốt bao năm họ tiêu sạch sành sanh.
"Tốt lắm! Đến cả của hồi môn cho hai đứa nhỏ mà các ngươi cũng tiêu mất! Thật là trơ trẽn hết chỗ ! Không các ngươi bảo rằng dùng để nuôi Minh nha đầu và Ngọc nha đầu ? Ta xem các ngươi thật câu nào !"