Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tướng công của ta là nam chủ sủng nữ văn - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:06:06

3

 

Kiều Nhạn Hành co ro đất cả đêm, sáng hôm hắt xì suốt buổi.

 

Thu Nhung thấy liền bẻ đôi chén thuốc vốn định đưa cho Vượng Tài để chia cho một nửa.

 

Vượng Tài vốn thể trạng yếu, cứ tới mùa thu là ốm đau, nên ai cũng quen chuyện đó .

Thế mà Kiều Nhạn Hành bưng chén thuốc lên một cạn sạch, nhăn mặt nhăn mày chê đắng, quẫy đuôi chạy đến chỗ xin đồ ngọt.

 

Ta thì đang bận lo trong đầu ly hôn cho êm , đầu óc mà đoái hoài đến .

Hắn thấy để ý tới thì mặt mày buồn xo, nhân lúc sơ ý liền... chụt một cái lên môi .

Sau khi , Thu Nhung bên cạnh với vẻ mặt nửa nửa .

 

Tim đập lộp bộp, hỏi ngay:

 

“Thu Nhung, thế?”

 

Thu Nhung lắp bắp: “Vừa ... đưa nhầm... Cô gia uống nhầm chén thuốc Vượng Tài l.i.ế.m qua.”

 

Ta: ...

 

Không , chó đực với chó cái vốn kị .

 

Chỉ điều... thì khác.

 

Ta đưa tay sờ môi, mặt mày biến sắc: “Thu Nhung, mau lấy chậu nước cho rửa miệng!”

 

Còn kịp rửa thì biểu và thanh mai của Kiều Nhạn Hành tới nơi.

 

Tối đó, lúc cùng cha về nhà, bước liền thấy trong phòng chính sẵn hai vị tiên nữ giáng trần.

 

Một mặc bạch y, mắt ngân ngấn nước, dịu dàng như ngọc.

 

Một mặc thanh y, dáng vẻ thanh nhã, trí tuệ hiện rõ.

 

Bạch y là biểu " xanh", thanh y là thanh mai "bạch liên hoa".

 

Biểu thấy chạy tới, hai mắt ướt rượt:

 

“Biểu ca, khổ quá ! Sao đổi nhiều thế ?!”

 

Ta đảo mắt trắng dã — khổ gì mà khổ, chẳng mới mập lên bảy tám chục cân thôi ?

 

Ta đang định mặt để khỏi chứng kiến cảnh “ thâm tình” thì đuôi mắt thoáng thấy chuyện quái lạ.

 

Biểu ôm Kiều Nhạn Hành mà lao thẳng đến sai vặt bên cạnh !

 

Cậu sai vặt là do với nhặt bên vệ đường, trông mặt mày... chút na ná thời còn “thanh xuân huy hoàng”.

 

Biểu nhào tới ôm lấy sai vặt mà như hoa lê dính mưa.

 

Thanh mai cũng xông lên vuốt ve tay , nước mắt rơi lã chã.

 

Ta và cha : nghẹn họng trân trối.

 

Mà Kiều Nhạn Hành chẳng tỏ vẻ gì hổ vì nhận nhầm.

 

Hắn theo thói quen sờ sờ bụng tròn căng, bình thản :

 

“Các cô nhận nhầm . Ta mới là Kiều Nhạn Hành.”

 

Biểu và thanh mai: !!!

 

Biểu kinh hãi: “Huynh xàm! Biểu ca của tướng thần tiên...”

 

Thanh mai tiếp lời: “Sao biến thành con heo như ngươi ?”

 

Hai dù khó tin nhưng những chi tiết lông mày và ký ức của thể giả.

 

Sau khi kể vanh vách đủ chuyện quá khứ, còn hắt xì liên tục, rõ ràng thấy đôi mắt của hai nàng sụp đổ .

 

Không , cũng đến nỗi nào.

 

Ta cái mặt tròn trĩnh của , ngẫm nghĩ: trông cũng... đáng yêu mà.

 

Ta nhiệt tình giữ hai ăn cơm tối.

 

Các nàng gượng gạo, nhưng đến khi thấy Kiều Nhạn Hành một tay bưng chén cơm, tay cầm thêm chén nữa mà ăn ngấu nghiến thì lập tức yên.

 

Tối hôm đó, hai nàng đánh xe về kinh ngay trong đêm, thèm liếc một cái.

 

Ta vẫy khăn tay tiễn hai vị , lòng thở phào nhẹ nhõm — cuối cùng viên đá treo trong tim - nàng thanh mai cũng chịu rớt xuống.

 

Ta sớm thấy nàng cầm thứ gì trong tay áo, đầy ác ý.

 

lúc thấy Kiều Nhạn Hành thì ánh mắt nàng khi chỉ còn ... thương hại.

Thứ cũng nàng cất luôn.

 

Nhìn cái dáng rời dứt khoát, ngoảnh đầu , so với cô nàng si tình trong thoại bản c.h.ế.t sống bám theo nam chính thì chẳng liên quan.

 

Ta đầy đầu dấu chấm hỏi: Rốt cuộc là khúc nào sai?

 

4

 

Ta trằn trọc lăn qua lăn giường, còn kịp nghĩ thông suốt thì con đại bạch cẩu dán sát .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuong-cong-cua-ta-la-nam-chu-sung-nu-van/chuong-2.html.]

 

Hắn dính dẻo, nịnh nhào, y như một khối mochi sống động kêu. Ta thẳng tay đẩy thương tiếc.

 

Đại bạch cẩu tủi chết, mặt múp míp mềm nhũn dụi vai , trong mắt long lanh như sắp trào lệ.

 

Ta thiếu chút nữa mềm lòng.

 

nghĩ tới trong nguyên tác, một tay ôm nữ chính, tay ôm nữ phụ, đạp ba con thuyền vẫn sống vui khỏe... Ta bừng tỉnh, trái tim lập tức cứng như đá!

 

Không vòng vo, hỏi thẳng:

 

“Ngươi thích Thu Nhung ?”

 

Kiều Nhạn Hành đưa tay xoa đầu , nhẹ giọng:

 

“Nương tử, nàng sốt ?”

 

Ta gạt tay , nghiêm túc như tra án hình sự:

 

“Nói thật thì khoan hồng, chống cự là xử nghiêm!”

 

Hắn như lọt mây mù sương khói:

 

“Không mà, chỉ thích nàng. Kiều Kiều, nàng ghen ? Vì uống chén thuốc của Thu Nhung hôm nay ? Về cách nàng ba trượng đường kính, chắc chắn vượt rào!”

 

Ta nheo mắt chằm chằm , moi chút sơ hở. thấy. Diễn quá đạt, là... thoại bản sai?

 

Không kết cục là gì, bởi vì lúc đến nửa thì tác giả drop mất tiêu!

 

Ta đó, thầm rủa tác giả vô trách nhiệm, truyện kết thúc, tới nơi tới chốn.

Kiều Nhạn Hành thấy vẫn hoài nghi, lập tức đòi giơ tay thề độc với trời đất.

 

“Thôi khỏi!” Ta chặn . “Ngươi chỉ cần đừng lừa .”

 

Hắn cúi đầu, giọng bỗng chùng xuống:

 

“Kiều Kiều, nàng… ghét béo nên mới kiếm cớ xa lánh?”

 

Ta há hốc:

 

“Sao thể chứ?!”

 

“Hôm nay mấy biểu thấy , ánh mắt là khinh bỉ. Trước họ thích rủ chơi, giờ còn chẳng . Kiều Kiều, nàng cũng sẽ như ?”

 

Đại bạch cẩu nước mắt ròng ròng, từ gương mặt trắng trẻo béo múp chảy xuống, má phúng phính và cằm đôi run rẩy theo từng tiếng nức nở.

 

Trước , lòng đau như d.a.o cắt.

Bây giờ , rách miệng.

 

Ta vội nhào tới ôm lấy , nhưng ôm xuể, như đang ôm một con gấu trắng. Đại bạch cẩu cái gì, gọi là đại bạch hùng mới đúng!

 

Đêm đó trôi qua mơ mơ hồ hồ, sáng sớm hôm , theo thói quen định gọi Thu Nhung chọn đồ cho mặc.

 

Cha gõ cửa, Thu Nhung xin nghỉ mấy hôm vì chồng nàng thương.

 

Ta ngây —chồng nàng thương? Không đoạn đó trong truyện xảy tận ?

 

Linh cảm bất thường, vội thu dọn ít thuốc bổ, lôi kéo Kiều Nhạn Hành tới nhà Thu Nhung.

 

Chồng nàng tên là Lý Hiểu, cả hai đều mồ côi, lớn lên ở viện nuôi dưỡng. Sau nàng nha cho nhà , còn thư viện việc.

Thư viện trả tiền bèo bọt như cho , thế mà vẫn dành dụm để xây nhà cưới Thu Nhung.

 

Khi đến, Lý Hiểu đang rên rỉ giường. Vết thương ở đùi, đêm qua dẫm trúng cái xẻng ngã cây đinh ba.

 

Thu Nhung múc canh gà với :

 

“Còn may chỉ trầy da, nghỉ vài hôm là . Thật xui hết phần .”

 

Thấy Kiều Nhạn Hành việc gì, Lý Hiểu lập tức sai dìu thư phòng.

 

Vừa mặt dày :

 

“Ta dù liệt cũng đủ bốn nghìn chữ mỗi ngày!”

 

Thu Nhung và ở cửa, nghiêng đầu liếc lạnh lùng một cái.

 

Dám sai chồng ? Ngay cả còn nỡ dùng !

 

Lý Hiểu lập tức ngoắt, nịnh:

 

cũng nghỉ ngơi chứ! Phải nương tử?”

 

Ta với Lý Hiểu tiếp xúc nhiều, nhưng nào gặp cũng thấy lén lút như gì mờ ám.

 

Ban đầu tưởng vụng trộm lưng Thu Nhung, sợ mách nên mới chột .

 

dạo gần đây, đối với Kiều Nhạn Hành biểu cảm kỳ quặc.

 

Lần đầu gặp thì như cha con, vui mừng lạ lùng.

 

Sau khi mập thì tiếc nuối như trời sập.

Bây giờ bình tĩnh như nước lặng sóng.

Ta mà thấy gai mắt. Cái cách sai sử Kiều Nhạn Hành , tự nhiên quá thể, còn kèm theo tí thái độ bề .

 

 

Loading...