Tướng Quân Khó Xuất Giá
Chương 4
10.
“Vậy còn phụ thân ta thì sao? Cũng là vì thành toàn cho chàng sao?”
Cơ thể Tiêu Cảnh Dực khẽ run lên, nhưng hắn nhanh chóng siết chặt nắm đấm.
Hắn lạnh lùng nhìn ta: “Hoài Tịch, rốt cuộc nàng vẫn oán giận ta.”
“Tất nhiên ta oán giận chàng, phụ thân ta cứu chàng là sự thật, nhưng ông ấy chết dưới tay sát thủ do Tứ hoàng tử sắp xếp, cũng là sự thật sao?”
Tiêu Cảnh Dực trợn tròn mắt nhìn ta không thể tin nổi.
“Nàng nghi ngờ ta, Diệp Hoài Tịch nàng vậy mà lại nghi ngờ ta!”
“Tiêu Cảnh Dực ta có táng tận lương tâm đến đâu cũng không thể sát hại phụ thân nàng!”
Ta bình thản nhìn hắn: “Có lẽ chàng không ra tay, nhưng Tiêu Cảnh Dực, cái chết của phụ thân ta, chàng là người hưởng lợi lớn nhất. Không chỉ nhờ đó mà làm suy yếu thế lực của Tứ hoàng tử, còn thu nạp thành công quân sĩ dưới trướng phụ thân ta…”
“Vậy nên, thực ra nàng đã oán hận ta từ lâu?”
Ta lắc đầu: “Ta không hận chàng, thật lòng.”
Ta tin Tiêu Cảnh Dực không sát hại phụ thân ta, nhưng nhìn phụ thân ta bị trọng thương, hắn sẽ chọn cách cứu chữa kịp thời hay biến cái chết của ông ấy thành lưỡi dao lợi hại tấn công Tứ hoàng tử…
Ta không dám nghĩ đến.
“Ai đúng ai sai ta đã không còn tâm trí để tìm hiểu, càng không có quyền lên tiếng về hành động của chàng.”
“Tiêu Cảnh Dực, ta chỉ sợ rằng, quyền lực Hoàng đế khiến con người trở nên gớm ghiếc, chúng ta không còn là chính mình của ngày xưa.”
Tiêu Cảnh Dực im lặng hồi lâu, mới nói: “Hoài Tịch, chúng ta đều đã trưởng thành…”
“Vậy Bệ hạ sẽ trở thành một vị Hoàng đế tốt chứ?”
“Sẽ!”
“Nếu Bệ hạ trở thành một vị Hoàng đế ham mê danh lợi, vậy cái chết của Minh thái phó và phụ thân ta sẽ không uổng phí.” (câu này thấy hơi sai sai, xem lại giùm t nha)
“Tiêu Cảnh Dực, hãy thả ta đi.”
“Người trong cung, quá lạnh lùng; đêm trong cung, quá dài đằng đẵng. Chàng đã đạt được điều mình mong muốn, hãy thành toàn cho ta đi.”
“Ta không!”
Tiêu Kính Dực bất ngờ siết chặt eo ta, ép ta nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Diệp Hoài Tịch, để trốn khỏi trẫm, nàng quả thật biết chọn mà!”
“Chọn ai không chọn, lại chọn Mục Vân Hành!”
“Nếu là người khác, trẫm giết cũng không tiếc, nhưng vẫn cứ một mực là hắn! Mục Vân Hành toàn thân màng đầy thương tích đều là vì trẫm mà chịu, nàng chính là khẳng định trẫm sẽ không hại hắn.”
“Nhưng tại sao, rõ ràng các ngươi là những người ta tin tưởng nhất, vậy mà lại cùng nhau phản bội ta!”
Đôi mắt Tiêu Cảnh Dực rực lửa điên cuồng, hắn loạng choạng đẩy ta ngã xuống giường, cuồng nhiệt hôn lên môi ta, vồ vập chiếm đoạt.
“Hoài Tịch, đừng rời bỏ ta! Ta chỉ còn lại nàng!”
“Đừng vứt bỏ ta một mình trong chốn thâm cung cô quạnh này!”
Sự giãy dụa của ta không làm Tiêu Cảnh Dực bận tâm, hắn điên cuồng hôn ta, thậm chí còn kích động cởi bỏ y phục của ta.
Vai trần nơi gió đêm nhẹ nhàng run rẩy .
Ban đầu Tiêu Cảnh Dực không ngần ngại chiếm đoạt, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trên ngực ta, thì lập tức dừng lại tất cả hành động.
Ngón tay hắn run nhẹ, cẩn thận vuốt nhẹ những vết sẹo đã lành, kinh ngạc hỏi: “Đau không?”
“Vết thương không còn đau nữa.”
Tiêu Cảnh Dực im lặng giúp ta chỉnh trang lại y phục, buộc chặt thắt lưng, rồi bình tĩnh đứng dậy rời đi.
“Hai người, thật sự biết cách kiểm soát ta…”
11.
Vết thương trên người ta, cũng là vì Tiêu Cảnh Dực mà chịu.
Lần ấy, hắn bị mắc kẹt trong bẫy giặc, nếu không kịp thời đưa thuốc, chắn chắc mạng đã vong.
Vì cứu hắn, ta kiên quyết mang theo thuốc đâm đầu vào cạm bẫy, lại trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, dùng thân mình làm lá chắn, đỡ lấy công kích chí mạng ấy.
Lúc trọng thương, ta không hề mảy may hối hận.
Chết vì người mình yêu, cũng coi như chết không hối tiếc.
Trận chiến ấy tổn thất thảm khốc, trước khi hôn mê, ta thấy Mục Vân Hành dẫn theo binh sĩ liều mình xông vào.
Vết thương trên người chúng ta, chẳng phải là đang nói với Tiêu Cảnh Dực rằng, ngôi vị tối cao của hắn, là do chúng ta liều mạng đổi lấy.
Ngày thứ hai, tiếng chuông trống trong cung điện vang dội, lễ phong Hậu được tổ chức đúng như dự kiến.
Ta không khỏi nghĩ đến vị tiểu thư tuyệt sắc Phượng gia kia, tuy không biết vì sao nàng ta không muốn làm Hoàng hậu, nhưng cuối cùng vẫn đã được gả đi.
Một người không muốn cưới, một người không muốn gả, thế nhưng lại bị quyền lực trói buộc thành phu thê.
Ta nghĩ rằng hôm nay là ngày đại hôn của Đế hậu, lẽ ra ta có thể ngủ một giấc ngon lành, nhưng nào ngờ lại đón tiếp vị khách không mời.
Phượng Minh Ca thậm chí còn chẳng thèm thay cưới phục, xông thẳng vào phòng ngủ của ta.
“Diệp Hoài Tịch, tại sao ngươi không tranh giành, tại sao phải ép ta làm cái thứ Hoàng hậu quèn này!
“Ta đã trở thành Hoàng hậu rồi, tại sao bọn họ vẫn không chịu buông tha cho hắn!”
Ánh mắt Phượng Minh Ca tràn đầy vẻ điên cuồng, nàng ta lao đến vừa đánh vừa đá ta, miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu “Tại sao”, từng lời đều thể hiện sự không cam tâm trong lòng.
“Hoàng hậu nương nương, xin người hãy bình tĩnh một chút, hôm nay là ngày đại hỷ của người.”
“Hoàng hậu, ta từ trước đến nay chưa từng muốn làm Hoàng hậu. Chỉ vì lời sấm truyền vớ vẩn của một tên đạo sĩ hèn mọn mà ta phải đánh đổi cả đời sao!”
“Ngày đại hỷ của ta, lại là ngày giỗ của hắn ta… Ha ha ha…”
Phượng Minh Ca thật sự đã điên rồi, vừa khóc vừa cười vừa la hét om sòm…
Chỉ là nỗi buồn tràn ngập trên người nàng ta, dưới sự tô điểm của chiếc áo cưới đỏ thẫm càng thêm bi thương.
Nghe đồn rằng, Phượng Minh Ca có người trong mộng, thậm chí đã bí mật đính ước với người đó.
Đáng tiếc, đích nữ của Phượng gia mang trong mình sứ mệnh trời định, nhất định phải trở thành Hoàng hậu.
Lúc nàng ta chào đời, có một vị đạo trưởng đã phán rằng nàng ta mang mệnh cách Hoàng hậu, có thể bảo đảm Phượng gia hưng thịnh trong trăm năm.
Vì vậy, cuộc đời Phượng Minh Ca đã bị trói buộc trong xiềng xích “Trở thành Hoàng hậu”.
Thế nhưng, trong cuộc đời đã được định sẵn của nàng ta, lại bất ngờ gặp phải người kia.
Từ đó, hai trái tim hòa quyện, chỉ mong được bên nhau trọn đời.
Nào ngờ, trời không chiều lòng người, Phượng tướng phò tá Tiêu Cảnh Dực từng bước lên ngôi vị Đế vương, điều kiện là phải phong đích nữ của ông ta làm Hoàng hậu.
Cuối cùng, Phượng Minh Ca quả nhiên đã trở thành Hoàng hậu, nhưng đó là vì để cứu người mình yêu.
Phượng Tướng đã bắt giữ người yêu của Phượng Minh Ca, ép buộc nàng ta phải thành hôn.
Để nữ nhi ngoan ngoãn làm Hoàng hậu, hết lòng vì Phượng gia, ông ta thậm chí còn dùng máu của người đó để trải đường cho Phượng Minh Ca trong ngày đại hôn.
Biết được sự thật, Phượng Minh Ca đã phát điên, nàng ta bất chấp mọi thứ mà xông ra ngoài.
Phượng Minh Ca tuyệt vọng nhìn ta: “Vì ta không thể có được người mình yêu, nên hắn cũng đừng hòng toại nguyện!”
“Người đâu, giữ chặt nàng ta. Đêm tân hôn này chỉ có máu của hắn ta thì không thú vị lắm, cũng nên có thêm máu của ngươi mới đúng.”
“Ta và hắn, kiếp này đã định không thể có được người mình yêu, như vậy mới công bằng.”
“Ha ha ha…”
Ta bị ba bốn bà tử khống chế, không thể cử động.
Phượng Minh Ca rút dao rạch một đường sắc lẹm trên cổ tay ta, mặc cho máu chảy đầm đìa, nhuộm đỏ tà váy, rồi hòa quyện với trang phục tân nương.
Máu chảy khiến ta cảm nhận được sự phai tàn của sinh mệnh.
Nàng ta ở bên tai ta than thở tự trách, lặp đi lặp lại bốn chữ – Yêu mà không được.
Thấy ta yếu ớt không còn sức phản kháng, Phượng Minh Ca mới ra lệnh cho người buông ta ra.
“Con đường phong Hậu của ta nhuộm đỏ bằng máu của hắn ta, hành trình đăng cơ của hắn cũng đầy ắp máu của ngươi, thật tuyệt vời…”
Phượng Minh Ca, quả nhiên đã phát điên rồi.
Thấy ta tái nhợt, yếu ớt, nàng ta mới dẫn theo các bà tử rời đi.
Trước khi đi, nàng ta còn sai người khóa chặt cửa lại.
Nàng ta nói, người kia chết trong cô đơn, ta cũng nên chết trong tuyệt vọng.
Ta nằm yên trên sàn nhà, toàn thân vô lực, những ký ức năm xưa hiện về trước mắt như đèn lồng xoay chuyển.
Rõ ràng, ta không hề làm Hoàng hậu, cũng không làm Quý phi, vậy tại sao vẫn phải chết?
Ta không cam tâm!
Ta mò mẫm đến chiếc còi ngọc trong tay áo, cố gắng đưa lên miệng, thổi vang hết sức…
Chỉ không biết hắn ta có thể nghe thấy hay không…
Trước khi ý thức tan biến, ta như thấy có người đá tung cánh cửa đóng chặt, lao về phía ta.
Có vẻ như, là hai người.