Tương Tư
Ngoại truyện 2
Sau khi Phủ Lãng chet, Dung Cẩm phát hiện mình không còn nghe được tiếng lòng của Phủ Dự nữa.
Nhưng Phủ Dự lại có thể nghe thấy tiếng lòng của Hoàng hậu của mình vào một buổi chiều bình thường.
Lúc đó, ngài ấy vừa mở một tấu chương hỏi ngài có ăn vải không, thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói thoải mái dễ chịu ————
[Nắng chiếu thật dễ chịu, có chút thèm bánh hoa quế, nếu có thêm một ấm trà nữa thì tuyệt.]
Phủ Dự sững sờ, nhìn Hoàng hậu đang phơi nắng trên ghế nằm, rồi ra lệnh cho tiểu thái giám:
“Mang một đĩa bánh hoa quế đến đây, thêm một ấm trà.”
[Ủa? Sao ngài ấy biết mình thèm bánh hoa quế?]
[Thuật đọc tâm của mình không phải đã chuyển sang Phủ Dự rồi chứ?]
[Vậy từ giờ ngài ấy có thể nghe thấy tiếng lòng của mình sao? Không muốn đâu!]
Thuật đọc tâm?
Hoá ra trước đây Hoàng hậu luôn có thể nghe được suy nghĩ trong lòng mình sao?
Phủ Dự bình tĩnh phê tấu chương, nhưng tai lại hơi đỏ.
[Hay thử dò xét Phủ Dự xem sao!]
[…Ừm, tân Trạng nguyên gần đây môi đỏ răng trắng, tuy không đẹp bằng Phủ Dự, nhưng trẻ hơn.]
[Còn tướng quân tiêu kỵ gần đây rất nổi bật, thân hình vạm vỡ, nghe nói còn có cơ bụng…]
Phủ Dự:……
Ta cũng có! Hơn nữa Trạng nguyên trông mặt trắng thư sinh thì có gì đẹp chứ!
Phủ Dự nén nhịn không lật bàn, Dung Cẩm sau khi quan sát ngài ấy một lúc thì thở phào:
[Hoá ra không nghe thấy, có vẻ mình nghĩ nhiều rồi.]
[Lâu rồi không về phủ tướng quân thăm phụ thân, không biết muội muội đã khoẻ lại chưa, có chút muốn về thăm, nhưng nói với Phủ Dự thế nào đây?]
[Ngài ấy chắc lại hỏi đông hỏi tây rồi đòi theo, thật phiền phức!]
[Ai, nam nhân vẫn nên có công việc của mình thì hấp dẫn hơn.]
Phủ Dự:?
Hoàng hậu dám chê ta phiền phức!
“Sao vậy?”
Dung Cẩm nhìn Phủ Dự, ánh mắt ngài ấy u uất.
Phủ Dự: “Ta chợt nhớ ra Hoàng hậu hình như lâu rồi không về nhà? Hay hôm nay về phủ thăm? Nhưng… ta còn bận xử lý công vụ, không thể đi cùng Hoàng hậu được.”
Dung Cẩm sững sờ: [Sao trùng hợp vậy! Mình vừa nghĩ về thì Phủ Dự đề xuất luôn!]
Hai giây sau, nàng bình tĩnh nói: “Nếu vậy, thần thiếp sẽ về một mình.”
Tiểu thái giám bên cạnh nhìn Hoàng hậu như bướm bay đi, Hoàng đế liền hừ lạnh bỏ bút xuống, rồi đột ngột quay lại nhìn hắn ————
“Ngươi thấy ta và Trạng nguyên khoa này, ai đẹp hơn?”
Tiểu thái giám:?
Chưa kịp nịnh nọt, Phủ Dự lại hỏi:
“Ngươi thấy ta và tướng quân tiêu kỵ, ai thân hình vạm vỡ hơn?”
Tiểu thái giám vội nói: “Tất nhiên là Hoàng thượng ngài vạm vỡ hơn! Hoàng thượng là chân long thiên tử, không ai so sánh được!”
Phủ Dự:……
Vậy tại sao Hoàng hậu vẫn đi nhìn người khác?
Phiền! Nghe xong lời nịnh nọt, sắc mặt Phủ Dự vẫn không khá hơn: “Ta nhớ trạng nguyên và tướng quân tiêu kỵ đều chưa thành thân phải không? Ta là Hoàng đế, cũng nên quan tâm đến chuyện hôn nhân của các ái khanh. Vậy, gọi họ vào cung, nói ta có việc muốn gặp.”
“Dạ.”
……
Sau khi quan tâm xong chuyện hôn nhân của hai ái khanh, Phủ Dự không quên dặn họ không được đi lung tung trong cung, đặc biệt là không xuất hiện trước mặt Hoàng hậu.
Sau đó tính toán thời gian Hoàng hậu về cung, ngài ấy tự mình thay một bộ y phục mới để đón.
Nhưng khi ngài ấy nghe tiếng lòng của Hoàng hậu, cả người suýt bùng nổ ngay tại chỗ ————
[Phủ Dự chắc không ngửi thấy mùi phấn son trên người mình chứ?]
[Tại “em” ấy, trên người lại có mùi phấn son đậm thế..]
Phủ Dự:???
Hoàng hậu dám lén hắn đi tìm nam nhân bên ngoài!!!
Phủ Dự muốn phát đ//iên, lòng vừa ấm ức vừa giận dữ, nhưng vẫn kiềm chế hỏi: “Hoàng hậu hôm nay ra ngoài, đi chơi ở đâu vậy?”
Dung Cẩm nhướng mày: “Hoàng thượng hôm nay không phải đã cho người đi theo thần thiếp sao? Thần thiếp đi đâu, Hoàng thượng chẳng lẽ không biết?”
Đúng vậy! Nếu Hoàng hậu thật sự đi tìm nam nhân, thuộc hạ của ta sao có thể không báo lại?
Phủ Dự bị cơn ghen làm lu mờ trí óc bỗng chợt tỉnh táo, sau đó buồn bã ôm chặt hoàng hậu thâm độc của mình: “Hoàng hậu từ khi nào biết ta có thuật đọc tâm?”
“Khi người lớn tiếng triệu trạng nguyên và tướng quân tiêu kỵ vào cung.”
“… Hoàng hậu đúng là bắt nạt ta.”
“Ừm… ai bảo Hoàng thượng dễ bắt nạt chứ?”