Tường Vi quá cảnh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:37:13
03.
Đêm xuống, trằn trọc mãi.
Cuối cùng vẫn giấc mơ của Thời Cảnh.
Bảy năm qua, vẫn luôn ru ngủ bằng những bài hát trong mơ.
qua đời đêm đông năm Thời Cảnh tròn mười bảy tuổi.
Chiếc xe tải mất lái lao về phía chúng , theo bản năng đẩy .
Chính cuốn xuống gầm xe, kéo lê hơn mười mét. Chàng trai vốn luôn bình tĩnh, kiềm chế, khi mặt đầy nước mắt hòa lẫn với m.á.u của .
Trong phòng cấp cứu, nắm c.h.ặ.t t.a.y , ngừng cầu xin: “Vi Vi, em sẽ . Xin em đừng rời xa .”
Ngày hôm đó, chúng còn cãi , cãi dữ dội.
Vì một chuyện nhỏ đến mức cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Lúc , Thời Cảnh vô cùng ân hận, cả run rẩy khi đưa lên xe cấp cứu.
mỉm , khó nhọc : “A Cảnh, em tự nguyện mà. Em thể ch . Nếu khi ch em linh hồn, em nhất định sẽ xin Diêm Vương cho phép em mãi mãi ở bên .”
Anh đến thành tiếng.
Hôm đó, nhắm mắt mãi mãi.
Từ đó về , Thời Cảnh mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng.
Anh thường xuyên ăn ngủ suốt nhiều ngày, chỉ trong phòng vẽ, ôm chặt ảnh của .
Đến thứ tư cứa cổ tay t4 s4 nhưng cứu sống, quỳ suốt một ngày một đêm địa ngục.
Cuối cùng, đánh đổi bằng việc còn kiếp , cơ hội ở trong giấc mơ của Thời Cảnh.
Vô đêm khuya, lặp lặp : “A Cảnh, đó của .”
Cho đến khi chuyên gia tâm lý tên Cố Lê xuất hiện.
Cô bắt đầu điều trị cho , dần khó mà bước giấc mơ của Thời Cảnh nữa.
Có một , cố gắng len giấc mơ , khắp đầy vết thương.
phát hiện giấc mơ của là một giấc mộng .
Một thiếu nữ tràn đầy sức sống vòng xoay ngựa gỗ, tươi rạng rỡ.
Thời Cảnh cầm máy ảnh, ghi khoảnh khắc đó.
“Tách” một tiếng, gương mặt Cố Lê lưu mãi mãi.
Hình ảnh chuyển đổi, cô kiễng chân, hôn lên môi .
Nhịp tim đập nhanh hơn.
mạnh mẽ đẩy khỏi giấc mơ của .
Sau khi Thời Cảnh ngủ say, thấy Cố Lê bước phòng tắm.
ngoài cửa.
Nghe thấy cô tự lẩm bẩm: “Hệ thống, quả nhiên lợi hại. Nam chính bây giờ thể rời xa nữa .”
Một giọng máy móc vang lên: “Đương nhiên. thể giúp cô khiến mơ thấy những giấc mộng , cũng thể giúp quên quá khứ mà yêu cô.”
Nghe đoạn đối thoại , cuối cùng cũng hiểu, thì chỉ là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết.
Và cái ch của , chính là chìa khóa để nam chính và nữ chính trải qua bi thương yêu .
chần chừ mãi, vẫn dám tin.
Bên cạnh, Thời Cảnh trong giấc mộng lẩm bẩm: “Văn Vi, thể đừng quấn lấy nữa ?”
Thời Cảnh vô thức bài xích ký ức về .
Những giấc mơ thế , còn cần đến sự tồn tại của nữa.
Khoảnh khắc đẩy khỏi giấc mơ của , thấy nữ bác sĩ tâm lý dịu dàng hôn lên má .
Ánh sáng xuyên qua rèm cửa lá sách, chiếu lên khung cảnh , đẽ vô cùng.
Giống hệt như năm chúng yêu say đắm nhất.
04.
Anh cần ánh sáng, còn sự tồn tại của luôn nhắc nhở về bóng tối của quá khứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuong-vi-qua-canh/chuong-2.html.]
Cố Lê xuất hiện một năm .
Ngày đầu tiên đến, cô mạnh mẽ kéo rèm cửa .
Cô tò mò chỉ bức ảnh của : “Anh Thời, nếu thể hiểu thêm về chuyện đây, lẽ sẽ giúp ích cho quá trình điều trị .”
Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ, rơi xuống từng mảng nhỏ. Người đàn ông lưng về phía cô, giận dữ ném chiếc bình sứ về phía mặt cô.
Trán cô lập tức rỉ máu.
Anh lạnh đầy ác ý: “Không c.h.ế.t thì cút !”
nghĩ cô sẽ giống như những bác sĩ tâm lý đây, một thời gian bỏ .
dù Thời Cảnh nóng nảy đến , cô vẫn mỉm bao dung .
Lúc Cố Lê bước khỏi phòng, thấy cô bực bội than vãn: “Tính khí tệ chết, hệ thống, rốt cuộc còn chịu đựng bao lâu nữa mới thể thành nhiệm vụ công lược nam chính đây?”
Hệ thống trả lời: “Nam chính sớm rung động với cô .”
Cố Lê giận dữ: “ diễn đủ lắm .”
, hệ thống đúng.
Cố Lê bước trái tim của Thời Cảnh.
Cô sợ chó, thế là Thời Cảnh thả con ch.ó dữ của gia đình .
Cô gái hoảng sợ run rẩy nhào lòng .
Thời Cảnh cau mày ghét bỏ đẩy cô : “Đừng chạm !”
nhận cố tình giảm nhẹ lực đẩy.
Còn khóe miệng , khẽ nhếch lên.
Bởi vì Cố Lê : “Ngày mai em vẫn sẽ đến thăm !”
Ngay cả chính cũng nhận , mong chờ sự xuất hiện của cô .
Anh sẽ sốt sắng kéo tay cô khi cô thương lúc nấu ăn.
“Ngốc quá.”
Đôi mắt đen tuyền, lạnh lẽo của cuối cùng cũng lộ sự đau lòng.
“Vừa bất cẩn cắt trúng tay thôi, .”
Người đàn ông mở hộp cứu thương, mạnh mẽ kéo tay cô băng bó.
Cuối cùng còn thắt một chiếc nơ bướm.
Đó là thói quen khi băng bó vết thương cho Thời Cảnh ngày .
Anh ôm chặt lấy eo cô, siết mạnh đến mức gần như khảm cô xương tủy.
Đôi mắt đỏ hoe, khàn giọng : “Anh cứ tưởng em sẽ bỏ rơi .”
Cố Lê vỗ nhẹ lưng , nhẹ nhàng giải thích: “Chỉ là bên ngoài trời đang mưa thôi mà.”
Cô : “A Cảnh, nhớ đến cô ? Em giống cô , em sẽ ích kỷ mà bỏ rơi .”
Nụ hôn của Thời Cảnh ập tới cuồng nhiệt, như khắc sâu cô m.á.u thịt.
Sau đó, cô dùng vô cái ôm và nụ hôn để dạy cách yêu thương một nữa.
Bệnh của Thời Cảnh dần dần hồi phục, lấy khả năng sáng tác.
Chỉ trong nửa năm, nổi tiếng với một bức tranh và giành giải thưởng lớn.
Đêm giành giải thưởng, Thời Cảnh suốt một đêm trong căn nhà đầu tiên của chúng .
Năm đó, vì theo đuổi giấc mơ, từ bỏ khối tài sản hàng chục triệu của gia đình, cùng sống trong một căn hộ thuê, ăn dưa muối.
May mắn , Thời Cảnh tài, chỉ nửa năm , giành giải “Người mới xuất sắc nhất” trong một cuộc thi.
Ngay khi nhận tiền thưởng, chúng mua một căn hộ nhỏ.
Anh bỏ năm trăm nghìn tệ, góp hai trăm nghìn tệ, tất cả tiền chúng , mua một căn hộ rộng chỉ bốn mươi mét vuông.
Rất nhỏ, chỉ một phòng ngủ và một phòng khách, nhưng vô cùng ấm áp. Mỗi góc trong nhà đều lưu giữ dấu vết tình yêu của chúng .
Phòng khách, nhà bếp, phòng tắm, giường ngủ, bệ cửa sổ, ghế sofa.
Khi , Thời Cảnh từng ôm , : “Sau dù chúng nhiều tiền hơn, mua căn nhà lớn hơn, nơi vẫn mãi là căn cứ bí mật của chúng , là nhà của chúng .”