Tường Vi quá cảnh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:37:16
07.
Khi hoàng hôn buông xuống, Thời Cảnh cuối cùng cũng xuống xe, bước bệnh viện.
lặng lẽ theo , lòng trĩu nặng nỗi buồn.
Trước khi bước tòa nhà, đầu một .
, đây là cuối cùng ngoái về quá khứ.
theo thang máy.
Nhìn dần nhắm mắt tác động của thôi miên.
Thời Cảnh quên .
Quên những năm tháng thanh mai trúc mã bên .
Quên những đêm dài vẫn luôn ở trong giấc mơ của khi chết.
Anh quyết định tiến về phía .
Gió rít qua cửa sổ, đập ô kính từng hồi.
Đang thôi miên giữa chừng, Thời Cảnh đột nhiên bật dậy từ giường.
Anh chằm chằm hướng đang , cất giọng khàn khàn: “Văn Vi, là em ?”
liên tục gật đầu, nhưng Thời Cảnh thể thấy .
Nước mắt mờ tầm mắt , thể thấy rõ nét mặt của .
Cố Lê căng thẳng: “Thời Cảnh, nếu vẫn thể buông bỏ cô , chúng dừng . Em chấp nhận việc yêu em, nhưng vẫn giữ những ký ức về cô .”
Anh chỉ cúi đầu chiếc nhẫn cưới tay, khẽ lắc đầu: “Tiếp tục .”
Cuối cùng, vẫn chọn cách quên .
Nghe câu trả lời , Cố Lê mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi Thời Cảnh mở mắt nữa, Cố Lê vui mừng chạy đến bên giường .
Cô cầm bức ảnh của , tấm ảnh luôn cất giữ cẩn thận trong ví.
Dè dặt hỏi: “A Cảnh, còn nhớ cô ?”
08.
Tim như treo lơ lửng, mang theo một tia hy vọng mong manh về phía Thời Cảnh.
Anh liếc bức ảnh một cái, đó lắc đầu, trong mắt chút gợn sóng nào.
Ánh mắt , giống như đang một xa lạ.
Ngay đó, sang Cố Lê, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ xen lẫn cưng chiều: “Tiểu Lê, ngoài em , hứng thú với bất kỳ phụ nữ nào khác.”
Giọng chân thành đến cực điểm: “Chúng bên tám năm , em vẫn còn thích đùa kiểu để thử thách chứ?”
Biểu cảm của Cố Lê từ căng thẳng chuyển sang vui mừng, cô nũng: “Hừ, cũng là nhiều năm như , thế mà vẫn ý định cưới em ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuong-vi-qua-canh/chuong-4.html.]
Thời Cảnh lập tức rút kim truyền dịch , chân trần nhảy xuống giường, vội vàng tìm kiếm thứ gì đó trong phòng.
Cuối cùng, thấy chiếc áo khoác treo giá, theo trí nhớ mò mẫm trong túi áo, lấy một chiếc hộp tinh xảo.
Anh mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn tuyệt .
Chỉ cần thoáng qua, nhận nó ngay.
Đó chính là chiếc nhẫn mà Thời Cảnh tự tay thiết kế cho khi chúng còn niên thiếu.
Viên kim cương lấp lánh ánh đèn khiến mắt đau nhói.
Cảm giác đau nhói từ lồng n.g.ự.c trái trào lên.
Là sự cam lòng, và lẽ vẫn còn một chút yêu thương.
Mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, Thời Cảnh quỳ một gối xuống đất, nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Lê, như thể sợ cô sẽ chạy mất bất cứ lúc nào.
“Tiểu Lê, yêu em, gả cho nhé.” Đôi mắt Thời Cảnh cháy lên ngọn lửa rực rỡ.
Cố Lê mỉm gật đầu, nụ môi cô ngày càng rạng rỡ.
Mãi đến khi chiếc nhẫn lồng ngón tay cô, nhưng vẻ rộng.
Thời Cảnh nhíu mày đầy khó hiểu: “Lạ thật, kích cỡ đúng nhỉ?”
Cố Lê hừ một tiếng bất mãn: “Đến đo của em còn nhớ rõ ?”
Thời Cảnh gãi đầu, khuôn mặt đầy vẻ áy náy và khó hiểu: “Không thể nào, nhớ khi chiếc nhẫn , chính tay đo kích cỡ của em mà…”
“Chắc đói , em xuống mua cháo cho nhé.”
Cố Lê đẩy trở giường, dịu dàng đắp chăn cho , đó rời .
theo sát cô , đến cuối hành lang.
Biểu cảm dịu dàng gương mặt cô biến mất từ lâu, cô thản nhiên tháo chiếc nhẫn , định ném thẳng thùng rác.
“Hừ, một chiếc nhẫn vô dụng, còn tay, ai thèm chứ.”
lúc đó, âm thanh máy móc quen thuộc vang lên, ngăn cô : “Ký chủ, đừng vì một phút bốc đồng mà ảnh hưởng đến nhiệm vụ.”
Nghe , Cố Lê thu tay về, cầm chiếc nhẫn lên chơi đùa trong lòng bàn tay, nhạt: “Nếu vì nhiệm vụ, chẳng thèm kẻ thế cho con nhỏ c.h.ế.t , đúng là âm hồn bất tán, thật là xui xẻo.”
Hệ thống lên tiếng trấn an: “Ký chủ, khi cầu hôn thành công, giá trị tình cảm của nam chính đối với cô tăng vọt. Tin rằng chỉ cần thêm một chút thời gian, cô chắc chắn sẽ thành nhiệm vụ.”
Cố Lê cuối cùng cũng hài lòng: “Hệ thống, cũng khá đấy. Hắn chỉ quên béng Văn Vi mà còn coi là bạn gái tám năm của .”
Đến tận giây phút , mới tin rằng, Cố Lê chính là sắp đặt để cứu rỗi Thời Cảnh.
Còn , chẳng qua chỉ là một nhân vật phụ tác giả tạo để bàn đạp, đẩy nam chính vực sâu giúp tìm thấy ánh sáng.
Giọng máy móc một nữa vang lên: “ , ký chủ. Tiến độ nhiệm vụ của cô đạt 80%.”
tại như ?
khuôn mặt xinh nhưng đầy nham hiểm của Cố Lê, trong lòng bùng lên sự bất cam.
Một kẻ như cô , thực sự xứng đáng là nữ chính của một câu chuyện ?