Tường Vi quá cảnh - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:37:21
15.
nghĩ nên , nhưng khi rời , vẫn gặp Thời Cảnh một cuối.
Diêm Vương nể tình mở một con đường: “Cô thể một nữa bước giấc mơ của , nhưng đổi , cô đánh đổi một nửa thời gian còn của .”
gật đầu: “Gặp xong sẽ ngay.”
đến để từ biệt.
Không vì lưu luyến , mà là để lời tạm biệt với chính của năm mười bảy tuổi.
Lần đầu tiên, mong chờ màn đêm buông xuống.
Trước đây, sợ bóng tối, mỗi tan học buổi tối, Thời Cảnh luôn cố tình cùng qua con đường đèn đường đó.
Đêm hè yên tĩnh, thể thấy rõ cả nhịp thở của .
Khi màn đêm phủ xuống, Thời Cảnh đè Cố Lê , thở nặng nề.
Cố Lê e thẹn đẩy : “A Cảnh, em đang mang thai đấy, ngoan một chút .”
trong mắt cô , tràn ngập sự chán ghét sâu đậm thể che giấu.
hít sâu một , cảm thấy ghê tởm tê dại.
Thời Cảnh dừng , tắt đèn ngủ.
Lần , thuận lợi bước giấc mơ của .
Anh bằng ánh mắt xa lạ và bài xích.
Thì , ngay cả khi mất trí nhớ, Thời Cảnh vẫn ghét .
sắp , còn so đo với nữa.
mỉm , tự giới thiệu : “Văn Vi, em tên là Văn Vi, nhớ em là ai cũng .”
Anh lặp theo : “Vi Vi.”
Khung cảnh chuyển đổi, thấy Thời Cảnh mười bảy tuổi.
Trong hành lang đông đúc của bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu, mắt thâm quầng vì thức trắng đêm.
Lần , bước tới: “Thời Cảnh, em rời .”
Anh lạnh nhạt ngẩng đầu lên: “Lẽ cô nên từ lâu . Đừng quấy rầy nữa, và Tiểu Lê đang hạnh phúc.”
để tâm đến sự lạnh lùng của , bởi đến giấc mơ vì tình yêu của .
gần như cầu xin: “Em một điều cuối cùng nhờ . Xin hãy chôn cất Màn Thầu giúp em. Nó ở bên từ nhỏ đến lớn mà. Hãy hỏa táng nó và rải tro xuống biển. Cũng xem như một điều tiếc nuối, mùa hè năm mười lăm tuổi, chúng cùng đến bờ biển đó. Vậy mà suốt ngần năm, em còn cơ hội nữa.”
Thời Cảnh lạnh: “Chỉ là một con ch.ó c.h.ế.t chẳng dính dáng gì đến , thì liên quan gì đến ?”
Anh thực sự căm ghét . Dù còn ký ức, nhưng vẫn giận đến mức cả run lên.
tiếp tục nhẫn nhịn: “Thời Cảnh, đây em nên bám lấy mãi buông. Bây giờ em sẽ , em nên để sống mãi trong quá khứ cùng em.”
“Chỉ cần hứa với em sẽ chôn cất Màn Thầu, em sẽ lập tức đầu thai, từ nay về chúng sẽ bao giờ gặp nữa.”
Anh động lòng. đành quỳ xuống cầu xin. Trước khi đầu gối chạm đất, một bàn tay giữ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuong-vi-qua-canh/chuong-8.html.]
Anh cầm khăn tay, ghét bỏ lau , đó bỏ tay túi quần, từ cao: “Cô đúng là bao giờ cạn chiêu trò. thôi , vì cô hứa sẽ phiền nữa, sẽ đồng ý.”
Suy nghĩ một lúc, nham hiểm: “ nếu cô còn xuất hiện trong giấc mơ của hoặc tiếp tục quấn lấy , sẽ đào xác nó lên và chặt thành từng khúc.”
gần như thể tin những lời thốt từ miệng Thời Cảnh. cả, sẽ bao giờ xuất hiện mặt nữa.
kích động đến phát : “Yên tâm, sẽ nữa.”
Anh thờ ơ “Ừm” một tiếng.
Không hiểu , thấy trong mắt một tia phức tạp thoáng qua.
nghĩ chắc là do hồn phách của sắp tan biến , ngay cả mắt cũng rõ nữa.
Trước khi biến mất, vẫn tham lam đầu một cuối cùng.
kiếp .
Đây là cuối cùng.
Anh ở cuối hành lang, ánh hoàng hôn tô vẽ nên bóng dáng cao lớn của .
Giống như câu “Tạm biệt” tại ngã tư đường khi tan học ngày xưa, bình thường đến thế.
“Thời Cảnh, duyên phận của chúng tận . Đời đời kiếp kiếp, định sẵn sẽ bao giờ gặp nữa. Anh sống thật , vì mạng của là em đánh đổi mà .”
mỉm rực rỡ, rời khỏi giấc mơ của .
16.
Diêm Vương đưa cho một bát nước.
nhắm chặt mắt, cắn răng uống hết, nhưng cơn đau đớn ập đến như nghĩ.
Sau khi ngất tỉnh , một bà lão dắt về hướng đường luân hồi.
“ là ai?”
Bà thở dài: “Cô là một tiểu quỷ đáng thương mà cũng may mắn, suýt chút nữa thì vĩnh viễn thể siêu sinh .”
Khi ngang qua cầu xích sắt, chiếc gương trong tay bà lão.
Trong gương, một đàn ông tuấn bật dậy khỏi giấc mộng, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn: “Vi Vi?”
Chỉ tiếng vọng trong căn phòng vẽ rộng lớn.
Anh thì thào với khí: “Đừng hận , Vi Vi.”
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt : “Cuối cùng em cũng chịu rời , suýt nữa thể kiềm chế mà ích kỷ giữ em bên nữa.”
Đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, môi ngừng lặp lặp : “Vi Vi, xin … Xin , em buồn…”
Trông như thể đang đau khổ đến cùng cực.
bên cạnh , rõ ràng là một phụ nữ đang mang thai vẫn đang ngủ say.
“Anh vợ , mà vẫn đau đớn gọi tên một phụ nữ khác ?”
Chiếc gương trong tay bà lão khép , bà chạm nhẹ trán , thản nhiên : “Người đàn ông từng một cô bạn gái mà yêu sâu đậm, vài năm cô qua đời vì tai nạn xe. Cho đến khi cô gái xuất hiện, mới thể bước khỏi quá khứ, nhưng vẫn thường xuyên mơ thấy cũ.”
nhạo: “Chân ái gì mà cưới khác? Loại tình yêu đúng là rẻ mạt.”
bước thẳng cửa luân hồi, chút lưu luyến.