Tuy An
Chương 3
9
Sau bảy ngày, ta được đưa tới Cảnh Quốc với danh nghĩa công chúa hòa thân.
Trước khi đi, phụ hoàng ta thể hiện một màn tình nghĩa phụ tử hiếm khi thấy với ta.
Ông mắt chặt tay ta, ánh mắt đục ngầu, vẫn không có biểu cảm xúc động thái quá, ngữ khí bình bình dặn dò ta chuyện trên đường hòa thân.
Tiêu Thư Tầm cũng nắm tay ta quan tâm hỏi han một phen.
Ta bình tĩnh ứng đối từng người, thấy giữa hai đầu mày Tiêu Thư Tâm không giấu được quyết tâm.
Thầm nghĩ, cá mắc câu rồi.
Mấy ngày trước đó nàng ta vẫn luôn bực bội.
Con người của nàng, chưa bao giờ che giấu cảm xúc của bản thân, mọi thứ đều viết hết trên mặt.
Vì sao lại vậy?
Bởi vì nàng ta khinh thường.
Bởi vì nàng ta là đại nữ chủ của thế giới này.
“…”
10
Ta biết chuyện này từ khi nào?
Có lẽ là năm bảy tuổi.
Tiêu Thư Tầm tỉnh lại sau ngã ngựa thì như biến thành một người khác.
Hoàng tỷ của ta, trưởng công chúa Tiêu Thư Tầm, trước kia là người thương ta nhất.
Nhưng từ sau khi nàng ta tỉnh lại.
Ngoài mặt vẫn dịu dàng hiền lành như trước, nhưng mỗi đêm ta mất ngủ, nàng ta không còn lặng lẽ đẩy cửa phòng vào, cho ta một viên kẹo ngọt ngào.
Ban đầu ta chỉ nghĩ nàng ta ngã bị thương, tâm trạng không tốt.
Cho đến sau này… nàng ta đưa cho ta một đĩa bánh có độc.
Nàng ta muốn giết ta.
Vô số lần.
Đáng tiếc là đều không thành công.
Ta không biết tại sao nàng ta không thành công.
Cũng không biết tại sao mỗi lần mưu sát ta đều may mắn tránh thoát.
Sau đó, ta thấy nàng ta ném ngọc bội trong tay, lạnh lùng mắng tên hộ vệ đang quỳ dưới đất: “Ta là nữ chính, muốn giết một phản diện mà không được? Đây là cái quy tắc quái quỷ gì vậy!”
Ta lập tức hiểu.
Sau đó, vào năm mười bốn tuổi đó, ta ú ớ nói được.
Ngày hôm sau, nàng ta nhìn thấy ta thì nhíu mày kinh ngạc: “Sao ngươi vẫn có thể nói được?”
Ta lập tức đứng hình, sau đó bủn rủn chân tay, lảo đảo ngã, từ đó chủ động làm người câm.
Về phần tại sao ta phải thỏa hiệp, tại sao Tiêu Thư Tầm lại ngang ngược như vậy.
Bởi vì ta phát hiện, phàm là lời “tiên đoán” từ miệng nàng ta thì đều thành hiện thực.
Không ai đấu lại được nàng ta, cho nên nàng ta không sợ, cũng không kiêng dè.
“…”
11
Từ Dận đô đến Cảnh quốc, Kì Tranh hộ tống suốt chặng đường.
Nhưng hắn hộ tống ta, mà cũng vừa ăn chơi sênh ca.
Trắng trợn như vậy, khiến người đi theo đều âm thầm cảm thán thay ta.
Ta cũng ngoan ngoãn chấp nhận, giả bộ như không oán trách không hối hận cuộc hòa thân này.
Người khác thường duy nhất là Thiệu Diễm.
Hắn luôn “tình cờ” xuất hiện gần ta.
Nhưng ta được bảo vệ nghiêm ngặt, hắn chỉ có thể loanh quanh ở ngoài.
Thậm chí có vài lần, Kì Tranh còn trêu hắn. Thiệu Diễm đen mặt nắm chặt dây cương trong tay.
Thiệu Diễm khinh thường Kì Tranh.
Dù cho kiếp trước Kì Tranh đoạt đích thành công, hắn vẫn cho rằng vì Kì Tranh được gia tộc chống lưng.
Dù cho sau đó Kì Tranh giết người không thấy máu, dùng sắt muốn máu quét sạch hai nước, hắn vẫn không từ bỏ dã tâm, muốn cướp tất cả những gì hắn cho rằng nên thuộc về mình.
Hắn và Kì Tranh chưa bao giờ hợp nhau.
Vậy nên hắn không biết, lúc ấy ta có thể trốn thoát khỏi đội nghĩ áp giải thù nhân là nhờ Kì Tranh có ý thả.
Đương nhiên hắn cũng không biết, Kì Tranh đêm đêm say rượu sênh ca, nhưng sau đó vẫn quay về quân trướng, mỉm cười ném cho ta một bình rượu, liếc xéo ta: “Tiêu Tuy An, ngươi giả câm nghiện rồi à?”
“…”
12
Sau khi đến Cảnh quốc, đương nhiên không có bất ngờ gì, ta được sắp xếp ở biệt uyển trong phủ thái tử.
Cũng giống như lúc nhổ trại, nơi này thủ vệ dày đặc, Thiệu Diễm vẫn không vào được.
Cho đến mười ngày sau, ngày đại hôn của ta và Kì Tranh, phòng bị mới được nới lỏng.
Đêm đó.
Thiệu Diễm một thân huyền y cầm kiếm xông vào.
Hắn đánh ngất thủ vệ ngoài cửa.
Lúc vọt tới, chỉ có một mình ta mặc hỉ phục, châu báu ngọc ngà khắp người, đang ngồi trên giường.
Ta không biết là hắn, tưởng đó là Kì Tranh nên đã giơ tay lên làm thủ ngữ.
Nhưng giữ chừng lại bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Ta mấp máy môi, xốc khăn lên.
Thiệu Diễm nhìn ta với ánh mắt âm trầm.
Ta biết, hắn cũng sống lại.
13
Thiệu Diễm nắm tay ta, không nói lời nào.
Có lẽ đã thấy nghi vấn và thái độ lạnh lùng trong mắt ta.
Giọng của hắn khàn khàn: “Tuy An, ta đưa nàng đi.”
Ta vẫn giả bộ không quen biết hắn, vung tay tỏ ý không muốn.
Tôi điên cuồng vùng vẫy, giống hệt năm ấy, khi ở bãi tha ma, tôi bị hắn dọa giương nanh múa vuốt.
Hình như hắn cũng nghĩ đến.
Khóe miệng luôn mím chặt từ lúc vào tới giờ mà lúc này lại cong lên thành một nụ cười dịu dàng.
“Tuy An, ta biết bây giờ nàng không muốn nhận ta.”
“Nhưng Kì Tranh không phải người tốt.”
“Nàng yên tâm, hôm nay ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi ra ngoài!”
Nói rồi hắn nắm tay ta, muốn dẫn ta đi.
Nhưng ta phản kháng càng kịch liệt hơn
Bởi vì không nói được, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng kêu ưm ưm.
Quả thật, Thiệu Diễm sống lại đã thay đổi rất nhiều.
Nếu là trước kia, hắn sẽ không dám làm gì ta.
Nhưng bây giờ, hắn lại nói: “Tuy An, hôm nay ta phải dẫn nàng đi.” Hắn cương quyết ôm eo ta, tay phải cầm kiếm, muốn xông ra ngoài.
Nhìn đi, hắn không phải kiểu người luôn trầm tĩnh như hắn thể hiện trước mặt ta, trong xương trong tủy của hắn vẫn mang dòng máu ngông cuồng ương ngạnh.
Vậy nên hắn biết rõ phản bội ta sẽ có kết quả gì mà hắn vẫn làm vì Tiêu Thư Tầm.
Sau đó còn giả mù sa mưa lừa gạt ta: “Tuy An, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện.”
Không để ta xảy ra chuyện?
Vậy để ta khiến hắn xảy ra chuyện!
Thiệu Diễm đang định đưa ta ngoài cửa điện thì đột nhiên ngoài cửa vốn đang yên tĩnh đột nhiên vang lên ba tiếng vỗ tay.
Giọng nói điềm nhiên chậm rãi nhưng quyết đoán.
Kì Tranh dẫn người vào, khóe môi nở nụ cười vui vẻ: “Tứ đệ, đệ định dẫn Trắc phi của côđi đâu vậy?”
Thiệu Diễm bất động thanh sắc đẩy ta ra sau lưng hắn, khuôn mặt đẹp như ngọc sa sầm lạnh lẽo.
14
Ngày Tiêu thị diệt quốc, loạn quân xông vào hoàng thành, đốt giết cướp bóc, Thiệu Diễm đã từng che chắn bảo vệ ta như vậy.
Hắn nắm tay ta, dùng sức đến mức khớp xương tái nhợt.
Eo, lưng, cánh tay, không có chỗ nào không bị thương.
Hắn dẫn theo ta một đường phá vây, giết tới mức đỏ mắt.
Đến cuối cùng khi đối diện với đại quân, hắn vẫn kiên cường không chịu thỏa hiệp.
Thế nhưng…
Thế nhưng hắn nhìn thấy Tiêu Thư Tầm.
Bàn tay đang nắm lấy tay ta hơi run, hắn hỏi ta: “Điện hạ, nếu lấy người đổi toàn bộ bách tính Dận đô, người có hận ta không?”
Hắn rất giỏi kiếm cớ.
Muốn dùng ta đổi Tiêu Thư Tầm, nhưng lại dùng “Dận đô” để uy hiếp ta.
Cũng giống như bây giờ, cảnh tượng tương tự, cũng là đám người kia.
Không phải chọn Tiêu Thư Tầm, hắn vẫn giả bộ trung thành, giả bộ chưa từng phản bội, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sao có thể thế được?
Ta thù dai lắm.
Thiệu Diễm đơn thương độc mã, gồng mình phản kháng.
Hai quyền khó địch bốn tay, hắn rơi vào thế hạ phong, mình đầy thương tích.
Nhưng dường như ý trời đã định, thủ vệ đang bao vây đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Thiệu Diễm nắm lấy cơ hội, lao thẳng lên, mũi kiếm lạnh thấu xương, nhắm vào Kì Tranh.
Ta cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay ta, cong môi.
Xoay cổ tay, dùng sức, vùng ra.
Ngay khi hắn muốn giữ ta lại lần nữa.
Ta chạy về phía Kì Tranh, chắn trước người hắn, mặt không biến sắc giơ tay.
【Nếu ngươi muốn giết hắn thì giết ta trước!】
Kiếm của Thiệu Diễm cách ta hơn tấc, đột nhiên dừng lại.
Hắn sững sờ nhìn ta, dường như không dám tin. Ta vì Kì Tranh mà ngăn kiếm của hắn.
Nhưng vậy thì đã sao?
Khi hắn hạ kiếm xuống, bị cấm quân ùa lên đè xuống đất, Thiệu Diễm không cam tâm khàn giọng hỏi ta: “Tuy An… Tại sao?”
Tại sao?
Ta cũng muốn hỏi ngươi tại sao.
Nhưng điều đó không còn quan trọng.
Một bóng đen xuất hiện thoáng qua ở ngoài tường phía Đông Nam. Ta và Kì Tranh liếc nhau.
Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
15
Thiệu Hộc bị cấm quân đè trên đất.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta đang ngồi sóng vai bên Kì Tranh, cuối cùng cũng hiểu tình hình hiện tại.
Hắn lo lắng giãy giụa: “Tuy An, không thể tin hắn!”
“Hả?” Ta đặt trà trong tay xuống, khẽ nhíu mày, cười khinh: “Vậy có thể tin ngươi ư?”
Vì quá lâu không nói nên giọng của ta vẫn hơi khàn khàn, nhưng đủ để Thiệu Diễm nghe rõ.
Mặt hắn trắng bệch, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tuy An, cuối cùng nàng cũng chịu nói chuyện với ta rồi.”
Đúng vậy, cuối cùng ta cũng nói.
Thiệu Diễm đã từng liều mạng bảo vệ bí mật này giúp ta.
Nhưng sau khi sống lại, Thiệu Diễm lại mong ta phá vỡ bí mật này.
Ta đứng dậy khỏi ghế, cầm lấy kiếm của hắn ta.
Thanh kiếm này tên là Tồi Sơn.
Ta là người đặt tên cho nó.
Ta từng hy vọng Thiệu Diễm có thể rung núi mở đường, trường tồn như núi xanh.
Mà hiện tại, ta lại đặt thanh kiếm này lên cổ hắn.
“Thiệu Diễm, ngày ngươi giao ta cho quân địch ấy có nghĩ tới sẽ có một ngày như hôm nay.”
Thiệu Diễm sững sờ nhìn thanh kiếm trên cổ.
Không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, như thể mặc ta xử lý.
“Tuy An, ta trả lại cho nàng.”
Thấy vậy ta bật cười: “Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng nói vậy.”
Ta ném kiếm xuống đất, nhìn xuống hắn.
“Thiệu Diễm, chuyện ta hối hận nhất là năm đó cứu ngươi.”
Thiệu Diễm đột nhiên ngẩng đầu, sửng sốt ngẩn ngơ.