Tuyển tập truyện ngắn của tác giả • Cuồng • - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:51:14
Bạn bao giờ ngây thơ tin phim ảnh để chờ đợi một suốt 10 năm ròng dù đó sẽ bao giờ về nữa ?
Trần Hiểu Châu vẫn đang tin điều đó, vẫn chờ một bạn ấu thơ về để cô phụng phịu gọi cô với cái tên ngu ngốc, để tiếng hồn nhiên của cô , để thực hiện những lời hứa, những ước mơ còn dang dở của họ dù cô bé đó vĩnh viễn thể trở về nữa.
Hiểu Châu là một tảng băng ngàn năm, một kẻ quái dị thích chui một xó nào đó "tự kỷ", cô ghét những khuôn mặt giả dối , những khuôn mặt luôn nở nụ thật tươi nhưng trong mắt ngầm tính tính cái lợi cho . Càng cô càng ghê tởm những loại hèn mọn luôn tự cho là đúng đó mà tránh càng xa càng . càng tránh, những thứ đó càng bám chặt lấy cô như keo, gỡ thế nào cũng , càng gỡ càng rối, bám càng lúc càng chặt.
Không quá lạ khi bắt đầu gọi cô: “Kẻ quái thai”, “Kẻ kỳ quặc”... tụ tập nhóm với chế nhạo cô. Còn cô, cô thì mặc kệ đến khi bắt đầu chán thì thôi, cô coi đó như là cách g.i.ế.c thời gian khi chơi với một “bọn oắt con” vắt mũi sạch... nhưng chuyện dần trở nên quá đáng hơn khi những trò đùa dần trở nên quá trớn, lúc đó, ai bảo vệ cô giúp cô lấy một lời và , đó xuất hiện. Như ngày, hôm đấy cô bọn nó quanh để bắt đầu một ngày bắt nạt mới. Ngay khi tâm lý của cô quá sẵn sàng, nhắm mắt để chịu những điều đó thì một cái bóng đen nhỏ bé của một cô gái chắn mặt cô. Tay cô bé nhỏ đó cầm một cành cây dài, tay ngừng run rẩy, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi nhưng điều gì khiến cô bé vung gậy lao nhanh về phía bọn oắt đó ? Không ai .
Sau một hồi giằng co, cuối cùng, bọn nó cũng tản , cô bé thở dài một sang Hiểu Châu đang như trời trồng ở đấy, ôn nhu hỏi:
- Cậu chứ?
Hiểu Châu lúc bấy giờ còn khống chế cảm xúc, nước mặt cô cứ ngừng tuôn rơi:
-Tại ? Mình thế ? - Cô sửng sốt
Hiểu Châu mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi cô từng khi bắt nạt đây, từng khi hắt hủi nhưng giờ cô mặt một lạ. Cô bé là đầu tiên bảo vệ cho cô nhỉ? Bảo vệ cô vì lý do gì? Nực nhỉ?
Còn cô bé đó, khi thấy cô thì ôm chầm lấy cô, dỗ ngọt cô đủ điều, kể chuyện vui nào đó giúp cô lấy tinh thần, , khi dỗ cô bé đó ôm lấy Châu . Tự nhiên hai cô bé ôm giữa đường tò mò mà dừng khiến cho Châu dần ngượng ngùng, cô vội đẩy mạnh cô bé đó thụt mạng chạy về nhà. Còn cô bé đó, khi thấy thế, càng lợi hại hơn, càng thảm thiết hơn đến nỗi đường vội vàng bịt tai tản nhanh hơn.
Sau ngày hôm đó, cô lúc nào cũng bám lấy Châu, đặt cho cô những loại biệt danh kỳ quái : “Thích ”, “Cần dỗ”, "Kẻ vô lương tâm". Châu đuổi thế nào cô cũng , lúc nào cũng chỉ ở mặt cô hihi haha suốt cả ngày y như một con ngốc, bảo vệ cô mỗi khi bắt nạt cô. Ban đầu cô vô cùng cảnh giác với cô , lấy lý do cô phiền phức để đuổi nhưng hề ghét việc cô thích bám theo , lâu dần, Châu dần ngóng chờ hơn về mỗi buổi sáng, cô thường tự hỏi cô sẽ kể cho những chuyện bát quái gì, hôm nay cô sẽ gọi bằng cái biệt danh ngớ ngẩn nào đây và càng hôm nay cô sẽ như thế nào, cô cũng bất giác nở nụ .
Rồi một ngày, cô vẻ lạnh lùng hỏi:
-Tên?
-Hả? -Cô bé đó khó hiểu
- hỏi tên , hiểu ?- Mặt cô đỏ ửng lên vì ngượng, cũng đúng thôi, ai bạn với một nào đó suốt ba tháng mà tên bạn ?
-Hả? Đùa ?- Cô bé đó sửng sốt, sốc tập, gì đó nhưng khi thấy khuôn mặt đỏ hơn trái cà của Châu, cô bé đó thở dài, nở một nụ - Tạ Lưu Ly, nhớ đấy! A Châu
Ban đầu, cô chút sửng sốt nhưng cũng bắt đầu nhẩm tên Lưu Ly, đó nở nụ thật tươi:
- Nhớ , tiểu Ly!
Đó lẽ sẽ là cuối cùng cô thể thoải mái với ai như . Vì cô bé giúp cô nở nụ đó đang dần biến mất khỏi cuộc đời cô.
Lúc gặp Lưu Ly, chắc ai cũng tự hỏi đó là một cô bé nuôi trong gia đình đến mức nào mới thể trưởng thành một cách đáng yêu như thế, nhưng nếu bạn gia đình cô như thế nào thì chắc giờ đây bạn sẽ chỉ cảm thán cô với hai chữ “nghị lực”. Bố cô là một kẻ thất nghiệp nhưng nghiện cờ bạc, rượu chè, ma túy. Mẹ cô khi đó đủ các nghề khác để thể trang trải cho cô và em một cuộc sống khá hơn tiền đưa cho gã đàn ông tệ bạc nọ. Còn ông bà nội cô...... Sau, cô cũng thể chịu việc nữa dẫn tới việc và bố cô ly hôn, cô đến thành phố khác tìm việc và tái hôn ở đó. Còn cô, cô và em đến sống ở nhà bà ngoại và buộc nghỉ học sớm.
Hiểu Châu còn chán, tuy rằng bố cô đều là cuồng công việc nhưng họ thương yêu cô và em trai cô, cho cô đầy đủ thứ cô . Cô ghét họ vì đơn giản là mỗi khi thời gian rảnh thì họ mang cô khán giả, cho cô xem tình yêu mãnh liệt họ dành cho sâu đậm thế nào. Giờ mỗi lúc như , cô bật khi nghĩ đến Lưu Ly, bố cô và cô đều giống , là những đồ ngốc giả vờ lớn.
Cứ ngỡ thời gian sẽ dừng ở quãng thời gian vui vẻ nhưng nếu một nào đó quá mệt , còn tiếp tục tỏ mạnh mẽ nữa thì cũng là lúc đó giải thoát khỏi phận của .
Mùa hè năm , cả nhà Châu đự định du lịch mấy tuần. Mẹ cô đưa cô đến nhà Lưu Ly chơi. Hôm đó, họ dành cho thời gian ít ỏi vui vẻ nhất. Họ cùng về những hẹn ước tương lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuyen-tap-truyen-ngan-cua-tac-gia-cuong/chuong-5.html.]
-A Châu, tớ một cô giáo dạy văn cấp một cho những học sinh khó khăn!-Cô hớn hở
-Lại mong một việc khác ? Tuần cảnh sát, hôm bác sĩ thú y, hôm qua nháo nhào đòi pháp y, giờ cô giáo?- Cô chế giễu-Hừ, một chữ bẻ đôi còn , lấy lắm tự tin ?
Cô phụng phịu:
- Cậu thật quá đáng, mơ ước càng nhiều càng mà!- Rồi cô hớn hở- Rồi nha, tớ gả cho một giàu , yêu tớ như bố với ! Rồi nha, nha.....-Cô ngập ngừng một chút mắt sáng lên nắm tay Châu hớn hở - Rồi tớ cùng tổ chức đám cưới một ngày với nữa!
-Đồ ngốc- Cô rút tay gõ mạnh lên đầu Lưu Ly- Nếu tớ định 50 tuổi mới lấy chồng thì cũng định đợi đến lúc đó? Không sợ chồng phát ngấy ?
-Ừ nhỉ..... là phù dâu!
-Hả?
- Chúng ai đám thì phù dâu cho đó và ngược , như ?
-Haiz, thật hết cách với mà!
Họ thật vui vẻ, , giọng Lưu Ly bỗng trầm xuống:
-A Châu, bạn với thật vui, tớ bạn với hết cuộc đời , sang kiếp , kiếp nữa cùng đầu thai chị em !
Mê kể chuyện ma - kể chuyện hay
-Sao tự nhiên.... bây giờ vẫn ?-Cô khó hiểu nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Lưu Ly cô thở dài, lấy tay xoa đầu cô- Được tớ hứa!
Lưu Ly mắt sáng lên, chìa ngón út :
-Vậy ngoắc tay , vĩnh viễn chị em !
-Ừm, hứa đó!
-"A Châu, đến lúc đó, tớ chờ cầu Nại Hà, chờ cùng tớ thực hiện lời hứa của kiếp .... hi vọng, giúp tớ sống tiếp kiếp , hãy coi như tớ nợ !''- Lưu Ly nghĩ thầm
Trước khi Châu về, Lưu Ly mua cho cô một quả bóng bay với cô rằng khi quả bóng bay là đến lượt cô mua quả bóng mới cho hai đứa và sẽ phiên như đến khi lời hứa của chúng thực hiện. khi về đến nhà, Châu cầm chắc để cho quả bóng cứ như bay , bay lên vùng trời xanh thẳm dù cô bé cố nhảy lên bắt lấy sợi dây mỏng manh đó cũng thể bắt , cái cảm giác bất an tuyệt vọng bắt đầu khiến cô bé lo lắng, tim cô như bóp nghẹt đến thở đó là bóng ma mà cả đời cô bé cũng thể quên bởi cô vẫn còn sợ thấy bóng bay bay lên trời vì đó là cuối cô thấy bạn nhất của .
Một thời gian ngắn Châu đến chơi với Lưu Ly.... nhưng giờ đây cô đang lặng im và ngủ một giấc dài lớp đất lạnh lẽo vĩnh viễn tỉnh nữa. Bà cô mặc một chiếc áo tang, đầu đội một chiếc khăn tang kể mấy ngày khi Châu về, Lưu Ly vẫn ôn tập bài việc giúp bà. Khi thời gian rảnh, cô ngoài ngõ ngóng chờ cô, cứ một chiếc xe vô tình lướt qua là mắt cô sáng lên nhưng khi , cô thất vọng ngóng chờ một chiếc khác, cô cứ chờ đến khi trời chập tối mới về nhà. Ngày hôm đó cô :
- Cháu xa hơn chờ A Châu về, đến lúc đó thể cùng nắm tay bước .- Nói cô hớn hở chạy .
khi trời tối muộn, cô vẫn trở về, khi bà cô bắt đầu tìm thì thấy một chiếc xe cứu thương đến đó nhưng quá muộn, cô tắc thở từ đó , bảo cô một tài xế xe tải say xỉn đ.â.m trúng......
Hiểu Châu c.h.ế.t lặng ở đó, đầu cô bé ong ong cô và bà cô gì, mắt cô dường như tối om, cô nhớ từ khi nào trở về nhà. Trở về phòng ngủ của , nhớ từng lời bà cô ; bỗng chốc cô phát điên lên, cô bắt đầu điên dại; bắt đầu đ.ấ.m đá tường; bắt đầu tuyệt vọng ...... Cô nhớ đến quả bóng bay cô tặng, nhớ đến cái cách cô dùng sức cố níu giữ lấy một sợi chỉ mỏng manh nhưng vẫn chỉ thể giương mắt quả bóng cứ thế bay xa. Đầu óc cô bắt đầu cuồng, mắt cô một tối sầm ...
-A Châu- Khuôn mặt Lưu Ly hiện lên trong đầu cô, lên tiếng gọi cô, với cô ngọt ngào-A Châu, thấy tớ thế nào? A Châu, A Châu thật quá đáng! A Châu, A Châu, để ý đến tớ !
Trong lúc mơ hồ đó cô thấy gọi tên cô, kéo cô trở về thực tại. Không từ khi nào cô lặng im ban công và chuẩn nhảy xuống để “đoàn viên” với cô , để thực hiện lời hứa bên mãi mãi của họ, để Hoàng Tuyền cô cô đơn.... nhưng giọng đó, dường như trong tưởng tượng.... Cô ngước mắt lên bầu trời xanh, nước mắt ngừng ứa nhưng giờ đây, cô tự lau nó vì cô cô vẫn ở bên cô, che chở cô, bảo vệ cô, nuông chiều cô và bắt cô sống tiếp, sống tiếp vì cả cô và cô . Lời hứa về bộ váy cưới sang trọng đó, hãy để kiếp , lời hứa bên hãy đợi cùng thực hiện. , hãy để Hiểu Châu vĩnh viễn mộng tưởng, một mộng tưởng xa vời nhưng thật về sự đợi chờ, chờ cô trở về, chờ cô trở về thực hiện lời hứa, chờ cô trở về thấy cô mạnh mẽ hơn nhiều và , cô sẽ là lau nước mắt cho cô .