TUYẾT ĐỌNG TÌNH DÂNG - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 17:10:15
Linh cảm chẳng lành giống như mỗi chuyện phát hiện xộc thẳng tim.
Lần , còn tệ hơn mấy .
Ta xoay định chạy, Tạ Tễ giãy thoát dây thừng, từ phía ôm lấy .
Hắn từ lúc nào tháo mặt nạ , giờ phút đang cắn vành tai , giọng khàn đặc.
"Ý Ý, ?"
Á á á á cắn tai mà!
"À ờm, nhớ Phục Linh nàng đói bụng , về phủ cơm cho nàng !"
Hắn siết lấy eo , giam chặt .
Môi nóng quá, cứ quanh quẩn ở gần cổ .
"Làm cơm cho nha của nàng ?"
Khó thở quá.
Ta cởi dây buộc vạt váy áo, mãi mới thở dốc .
Tuyệt vời! Cuối cùng cũng sống sót !
Ai ngờ nhận tín hiệu sai.
"Ý Ý, đói ."
【Á á á chứ, đang gì thế ? Không nên g.i.ế.c luôn nữ phụ ! Rõ ràng cô hạ độc c.h.ế.t mày mà!】
【Lầu đừng gấp, Lương Tri Ý chẳng qua chỉ là giải dược mà thôi! Đợi Tạ Tễ khôi phục thần trí tuyệt đối sẽ tính sổ!】
【Cậu nghiêm túc đấy ? Cậu nghĩ Hợp hoan tán cỏn con thể khiến Tạ Tễ mất lý trí ?】
【Đừng cãi nữa đừng cãi nữa, chỉ thấy bọn họ xứng đôi ?】
【Cậu đừng nữa, đúng là xứng đôi thật. Một đứa n.g.ự.c to não phẳng chỉ mỗi nhan sắc, một thì cả bài miêu tả dung mạo thần sầu, ai mà thốt lên một câu trai tài gái sắc xứng đôi chứ.】
Ta thành công tháo dây buộc loạn, thả lỏng thở phào một .
Ai ngờ thở còn kịp hít xong.
Chỉ thấy bình luận xuất hiện một dòng chữ——
【Á đù! Che mờ!】
Câu là thứ cuối cùng xuất hiện mắt , đó những dòng chữ biến mất.
Toàn cứng đờ, dám nhúc nhích.
Tạ Tễ chút hiếu kỳ đang khám phá.
Hắn đặt cằm lên vai , như nũng khẽ cọ xát.
"Ý Ý để ý đến ?"
"Ta, ngươi, ngươi thể buông ..."
Ta nửa câu, chân nhũn , dựa đỡ mới ngã xuống.
Ta nhắm chặt hai mắt, dám đối mặt với tình hình hiện tại.
Ta từng gặp chuyện thế bao giờ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuyet-dong-tinh-dang/chuong-3.html.]
Thế giới cuồng, ôm lên, nhắm mắt càng chặt hơn.
Hắn bế bằng một tay!
Có vì tay còn của đang bận ?
Ta siết chặt cánh tay , cơ thể run rẩy kiểm soát.
Ta run rẩy: "Vương gia đưa ?"
Giọng trầm thấp khàn đặc, mang theo dục niệm rõ ràng.
"Về phòng.
"Ý Ý, đói ."
Cha là Phiêu Kỵ Tướng Quân.
Hồi còn nhỏ, cha dạy cưỡi ngựa.
Lúc đó sợ mệt, học vài ngày thì kêu la học nữa.
Mẹ đỏng đảnh ngốc, túm lấy đặt lên con ngựa ô chọn lọc kỹ càng.
Con ngựa ô phi nhanh qua bãi cỏ, ôm chặt lấy cổ nó.
Đó là đầu tiên cưỡi ngựa.
Sau theo cha về Bắc Địa, thảo nguyên phương Bắc đặc biệt thích hợp để cưỡi ngựa. Gió Bắc Địa gào thét tạt mặt , cả thảo nguyên cũng đang gào thét. Kỹ năng cưỡi ngựa của giỏi lắm đó!
Sau con ngựa đó theo lớn lên, đáng tiếc khi cập kê, Hoàng đế cữu cữu hạ chỉ lệnh hồi kinh, để nó Bắc Địa, nơi đó thảo nguyên của nó, cần ngày ngày nhốt. Kể từ đó, còn mấy khi cưỡi ngựa nữa.
"Ý Ý giỏi."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Một nụ hôn nóng bỏng phủ lên trán . Tạ Tễ nâng cằm lên, một nữa hôn xuống.
"Ý Ý, mở mắt ."
Không !
Vốn dĩ sợ , thấy mặt sẽ sợ c.h.ế.t mất! Không mở mắt còn thể tưởng tượng một mỹ nhân, nếu mở mắt... Hức hức, lời đồn đều cả khuôn mặt hủy hoại hết , sẽ dọa ngất mất!
"Ý Ý ngoan, lời , mở mắt ." Hắn dụ dỗ, khẽ vuốt ve gáy , "Ta nàng ."
Ta dùng sức lắc đầu: "Không !"
Hắn nâng mặt , hôn một cái: "Nếu còn mở mắt, thật sự coi nàng như thuốc giải đấy."
Cái gì?
Bây giờ chẳng đang coi là thuốc giải ? Ừ nhỉ, bản dạy , đầu sẽ chảy m.á.u sẽ đau. Ta đau. Nếu sớm ma ma dạy bài chạy !
Phức tạp quá, căn bản hiểu gì cả.
Ta lén lút hé mắt một khe, ừm, chỗ thấy vết bỏng. Da thật . Xem chỗ bỏng nhiều, hẳn sẽ dọa c.h.ế.t khiếp nhỉ?
Ta mở mắt thêm một chút. Kỳ lạ, rốt cuộc bỏng ở thế nhỉ?
Ta mở mắt, một khuôn mặt tựa thần ban khiến nhất thời thất thần.
Đẹp quá mất. Y hệt trai nhất từng gặp luôn .
Khoan ...
"Sao là ngươi?"