Tuyết trên núi Niệm Khanh
Chương 4
09
Sắc mặt Yến Tá trắng bệch ngay lập tức.
“Thanh Thanh, chúng ta đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không em?”
“Em không biết vào thời điểm anh biết em nhảy xuống núi anh đã suy sụp nhường nào đâu. Anh không tin em đã chết, đã điên cuồng tìm em khắp nơi, trời không phụ người có lòng, em còn sống…”
Nếu như đang ở cuộc sống sáu năm theo đuôi đấy thì tôi nghe được những lời này sẽ vui biết bao.
Nhưng với tôi của hiện giờ thì nó không đáng một đồng.
“Tôi đang muốn chừa cho anh chút mặt mũi, nhưng anh đúng là không biết xấu hổ đấy.”
“Có muốn tôi giúp anh nhớ lại một chút, rằng tại sao tôi lại bị ép phải nhảy xuống núi không? Mà lúc đó, anh đang làm gì?”
Cả người Yến Tá chao đảo.
Anh ta mấp máy môi, dường như muốn giải thích chút gì đó, nhưng lại khó nhọc nuốt xuống. Mãi một lúc sau anh ta mới chua chát mở miệng: “Anh không ngờ là điện thoại của bọn bắt cóc thật.”
“Anh cứ tưởng đó chỉ là chiêu mới để em thu hút anh, tưởng là em ghen vì anh ở cùng với Bạch Dao…”
“Nếu như anh biết…”
Tôi liếc xéo anh ta, không khách khí ngắt lời, giọng điệu lại không kiềm chế được: “Là anh không biết ư? Anh vốn chẳng muốn biết.”
“Đối với anh mà nói, sống chết của tôi hoàn toàn không quan trọng. Đến cả một chút nghi ngờ và lo lắng anh cũng không có, chỉ có đẩy tôi vào đường cùng thôi.”
“Nếu như không phải tôi được chồng hiện tại nhặt được, chỉ e tôi đã chết từ lâu rồi.”
Tôi quay đầu lại, nhìn về phía nhà gỗ.
Mạnh Diên vốn ở bếp nấu cơm cho tôi, không biết đã cầm súng đứng sau tôi từ khi nào.
Anh là sức mạnh để tôi có thể đối mặt với mọi tình hình khó khăn hiện giờ.
Yến Tá đột nhiên trợn tròn hai mắt:
“Là gã ta, là người đàn ông trong video! Gã ta có súng rất nguy hiểm, Thanh Thanh, em mau đến chỗ anh đi!”
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, đi tới nắm tay Mạnh Diên.
“Liệu có khả năng anh ấy chính là chồng của tôi không?”
Yến Tá gào thét: “Rõ ràng anh mới là chồng em!”
“Tôi đã nhảy xuống núi chết rồi, quan hệ hôn nhân trong quá khứ sẽ tự động giải trừ.”
Tôi nhìn anh ta, trong lòng không vui không buồn, chỉ có tĩnh mịch.
“Yến Tá, đừng đến quấy rầy tôi nữa, anh đi đi.”
Người Yến Tá chao đảo như thể không chống đỡ nổi nữa.
Một lát sau, dường như anh ta nhận ra điều gì đó, đôi mắt lóe lên một tia sáng.
“Thanh Thanh, em cố ý dùng gã ta chọc tức anh, đúng không?”
“Loại đàn ông thô kệch như gã ta, có thể cho em cái gì chứ?”
“Anh không tin em sẽ bỏ mặc, không cần anh rồi ở chung với một gã thô kệch như này!”
Tôi không thể tin nổi, anh ta đang nói cái chó gì thế?
Anh ta thật sự cho rằng mình là người xuất sắc lắm à?
Nếu không phải vướng vào nhiệm vụ chinh phục, tôi vốn chẳng thèm anh ta.
Tôi đang chuẩn bị mở miệng bác bỏ thì Mạnh Diên im lặng hồi lâu bên cạnh đã cười nhạo một tiếng: “Vậy mày đã cho cô ấy cái gì?”
“Trừ vô số nhục nhã và tổn thương, mày còn từng cho cô ấy cái gì nữa?”
Yến Tá cứng họng, bị vấn đề này làm khó.
Mãi một lúc sau anh ta mới thì thào được một câu:
“Tôi đã cho cô ấy… Một ngôi nhà.”
“Cô ấy thiếu hả?”
Súng săn của Mạnh Diên chống xuống đất, mu bàn tay nổi gân xanh lộ vẻ ngang tàn:
“Đứa bé chết rồi mày mới cho sữa, xe đâm vào cây mới biết ngoặt, nước mũi vào miệng rồi mới biết lau!”
“Lãng tử quay đầu cái gì chứ, cũng chỉ là trò mơ mộng viển vông thôi.”
“Chỗ tao, mới là nhà của cô ấy!”
Gió núi thổi vun vút qua rừng rậm, thân hình thẳng tắp cao lớn của Mạnh Diên đứng trước mặt tôi, chặn lại gian nan vất vả.
Anh đúng là người đàn ông thô kệch sinh sống trên núi, nhưng hai con mắt anh sáng tỏ, quanh thân lộ ra vẻ cứng rắn và mềm mại của bậc đại trượng phu.
Anh là điểm tựa của tôi, cũng sưởi ấm cho tôi.
Con ngươi Yến Tá chợt rụt lại, hiện rõ cảm giác nguy cơ.
Anh ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi, người không động đậy nhưng các cơ trên mặt lại hơi rung lên: “Nhưng rõ ràng… em đã từng thích anh đến thế mà.”
Không ai để ý đến phát biểu thiểu năng của anh ta.
Mạnh Diên quay đầu, nhìn về phía bức vẽ trên giá của tôi.
Trong tranh là người đàn ông chỉ mặc mỗi chiếc quần trong, bả vai rộng lớn, eo thon, cơ bụng tám múi mê người rịn mồ hôi, trông ngập tràn hormone quyến rũ.
“Em vẽ anh à?”
Tôi nháy mắt với anh mấy cái: “Anh thích không?”
Một tay Mạnh Diên ôm lấy tôi, tôi nép trong cánh tay anh, là góc độ thích hợp nhất để hôn.
Cánh môi tự nhiên áp lên, quấn quýt triền miên.
Anh dùng sức, hôn mãi cho đến khi môi tôi ửng đỏ, hơi thở khó nhọc mới nín nhịn mỉm cười: “Ừm, anh thích.”
Bọn tôi xem Yến Tá như không khí, ôm nhau trở về căn nhà gỗ nhỏ.
Cánh cửa sau lưng đóng lại.
Tôi không quay đầu nhưng vẫn nghe thấy tiếng lẩm nhẩm đau khổ và hối hận ấy: “Rõ ràng người trong bức họa ấy, nên là anh mới đúng…”
10
Trải qua chuyện này, Mạnh Diên triệt để thấy rõ, tôi chẳng mất trí nhớ chút nào.
“Không mất trí nhớ mà vừa nhìn mặt đã gọi anh là chồng, em cũng đối với người khác thế à?”
Anh véo eo tôi, muốn dùng sức mạnh trừng phạt tôi.
Tôi đau đến mức xin khoan dung:
“Nói ra chắc anh không tin.”
“Mặc dù đó là lần đầu tiên em gặp anh.”
“Nhưng ở trong mộng xuân, em đã từng gặp anh vô số lần…”
Cuộc sống của bọn tôi chỉ có mấy tháng, nhưng lại ăn ý như vợ chồng đã ở chung nhiều năm.
Thậm chí tôi còn cảm thấy, cứ sống với anh ấy ở trên núi tuyết cả đời cũng tốt lắm.
Nhưng không ngờ, cho dù lần trước đã náo loạn thành thế thì Yến Tá vẫn chưa từ bỏ.
Nhân lúc Mạnh Diên đi tuần núi, Yến Tá đã lặng lẽ đến tìm tôi.
Không biết anh ta đã nấp trong rừng bao lâu, vừa đi tới đã túm lấy cánh tay của tôi: “Thanh Thanh, em tranh thủ thời gian theo anh đi! Tên Mạnh Diên ấy có vấn đề!”
Tôi lạnh lùng hất ra.
“Tôi cứ tưởng lần trước tôi đã nói rõ ràng những lời cần nói với anh rồi.”
“Không phải! Nghề nghiệp của Mạnh Diên là giả, thậm chí gã ta cũng là giả!”
Yến Tá vội vàng đưa đống giấy tờ trong tay cho tôi, gấp gáp giải thích.
“Anh đã tới cục lâm nghiệp điều tra, ngọn núi tuyết này hoàn toàn không có gác rừng gì cả! Với lại trong cương vị gác rừng, tất cả đều không có cái tên Mạnh Diên!”
“Anh cũng đã đi tới đồn công an tìm kiếm tất cả người tên Mạnh Diên, tuổi tác, ảnh chụp, hoàn toàn không có ai khớp với gã ta!”
“Thanh Thanh, gã ta vẫn luôn lừa em! Gã ta vốn chẳng phải gác rừng gì cả, thậm chí gã ta còn không tên là Mạnh Diên nữa! Tên đàn ông này chỉ đang cầm tù em ở đây, độc chiếm em mà thôi!”
Tôi cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, không nói lời nào.
Người trên núi tuyết thưa thớt, động vật rải rác, tiếng gió và cây cối cũng lắng lại, một cái chớp mắt này như khiến thời gian đóng băng.
Yến Tá thấy tôi im lặng thì càng sốt ruột hơn.
Anh ta đưa bản đồ ra, chỉ vào ranh giới trên bản đồ rồi nói với tôi: “Em biết ngọn núi tuyết này ở đâu không? Đây là bên ngoài biên giới.”
“Em còn nhớ chỗ em vách núi nhảy xuống không? Nó cách nơi này khoảng hơn trăm cây số!”
“Gã có thể cứu em, còn đưa em đến nơi này, tuyệt không thể là thuận tay! Hơn trăm dặm đấy, gã ta cố ý đưa em đến đây, nhốt ở trên núi tuyết. Còn có thể có ý tốt gì chứ?”
“Loại hành vi này, có khác gì những tên đàn ông lừa bán phụ nữ vào trong núi chứ?”
“Gã ta còn dùng tên giả, còn mang súng, nói không chừng là một tên tội phạm giết người! Gã ta nuôi em, chính là vì đợi một ngày mổ bụng em ra. Thanh Thanh, em cứ tranh thủ thời gian đi theo anh đi!”
Yến Tá líu lo không ngừng, sợ tôi chấp mê bất ngộ.
Tôi nhắm lại mắt, lúc ngẩng đầu nhìn về phía anh ta thì trong mắt là vẻ bình tĩnh trong trẻo như nước: “Anh thật sự cho rằng, tôi không biết những điều này sao?”