U Minh Thảo - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:14:07
Vì thi công chức, bố đưa đến “học viện lời” để cải tạo.
Ở đó, thường xuyên phạt một bãi cỏ kỳ lạ để nhổ cỏ.
Đám cỏ dường như bao giờ thể diệt sạch , nhổ mọc, còn nhanh hơn tốc độ . Chúng kỳ quái đến mức đáng sợ.
Sau , khi từng bạn cùng phòng lượt biến mất, mới bàng hoàng nhận :
Trong bãi cỏ đó, những bụi màu vàng cháy trông như tóc nhuộm, những chỗ tỏa mùi dầu gội hương dứa… giống hệt bạn bè khi họ mất tích.
Những bụi cỏ mọc um tùm đó, thực chất chính là tóc của chết.
Nhà trường chôn sống những học sinh coi là "cải tạo thất bại", biến họ thành loài cỏ ma quái .
Nhổ cỏ, chẳng khác nào đang chặt đứt mạng sống của họ.
Bạn bè của đều chôn vùi tại nơi .
Mà tiếp theo, lẽ chính là .
1
Ở "học viện lời" của chúng , một bãi cỏ đặc biệt, ai cũng gọi đó là "Khu vực dành cho những đứa trẻ hư".
Nó ngay ngọn đồi trường, là một bãi cỏ hoang mọc dày đặc.
Mỗi ngày, sẽ những đứa trẻ nghịch ngợm phạt đến đây nhiệm vụ nhổ cỏ.
Điều kỳ lạ là, cứ đến tối, đám cỏ mọc điên cuồng.
Vừa nhổ xong lưng , nó mọc như cũ.
Cứ thế cho đến tận bình minh, tốc độ sinh trưởng mới chậm .
từng thắc mắc, vì cỏ ở đây mọc nhanh ban đêm?
Hôm đó, đến lượt bạn cùng phòng của tô, Lượng Lượng nhiệm vụ trực nhật.
Trước khi , bỗng thần bí với rằng:
"Tớ thể về nhà ."
"Về nhà? Cậu học nữa ?" ngạc nhiên hỏi.
Lượng Lượng chớp mắt đầy ẩn ý:
"Cậu vẫn ? Ở trường , nếu phạm nhiều sẽ phát thẻ đỏ.
Nhận thẻ đỏ là thể về nhà.
Tớ cố tình vi phạm nhiều chỉ để gặp bố đó."
Tại nội quy nhà trường hề nhắc đến chuyện ?
nghĩ mãi cũng hiểu nổi.
Tối hôm đó, Lượng Lượng thực sự về.
Hôm , cũng xuất hiện.
Nỗi bất an trong ngày một lớn dần, lẽ Lượng Lượng thực sự về nhà ?
đem chuyện kể cho hai bạn cùng phòng khác là Lôi Ca và Mắt Kính Nhỏ.
Họ cũng cảm thấy kỳ lạ.
2
Đến ngày thứ ba, Lượng Lượng vẫn trở .
lớp học xuất hiện một học sinh mới.
Cậu ngay chỗ của Lượng Lượng và dọn phòng ký túc xá của chúng .
thể chịu đựng thêm nữa.
Hết tiết học, cả ba chúng lập tức chạy đến tìm giáo viên chủ nhiệm.
"Thưa cô, Lượng Lượng ?"
Cô giáo thậm chí thèm ngẩng đầu lên:
"Về nhà ."
"Nếu , tại gia đình đến lấy đồ?" Lôi Ca tiếp tục truy hỏi.
"Im miệng! Không hỏi nhiều! Các em quên điều thứ năm trong nội quy trường ?"
Quả thật, tại ngôi trường , việc tuân thủ nội quy và lời là quan trọng nhất.
Tất cả học sinh ở đây đều là những "đứa trẻ vấn đề", gia đình gửi đến để "chữa trị" và uốn nắn.
Mỗi ngày, trường sẽ tổ chức kiểm tra định kỳ.
Các giám thị sẽ kiểm tra đồng phục, thái độ, và bắt buộc học sinh thuộc lòng nội quy.
Nếu ai vi phạm, sẽ lập tức trừng phạt.
Mỗi kiểm tra, hiệu trưởng Vương với chiếc đầu trọc bóng loáng sẽ tuần tra khắp nơi.
Thỉnh thoảng, ông sẽ bất ngờ chỉ một học sinh và hỏi:
"Cậu, điều thứ năm trong nội quy ."
Điều thứ năm: Không đặt câu hỏi với nhà trường nếu sự cho phép.
Ngày hôm đó, cả ba chúng đều phát một tấm thẻ trắng.
3
Theo nội quy, ai nhận thẻ trắng chỉ ghi sổ phạt, mà còn trực nhật buổi tối ở "Khu vực dành cho những đứa trẻ hư".
Nhìn bãi cỏ xanh rì rậm rạp, bỗng cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.
yyalyw
Chú bảo vệ phụ trách khu vực chúng , nở nụ khó hiểu.
"Lại là mấy đứa nhóc tụi bay hả? Tích lũy bao nhiêu thẻ trắng ?"
Trong nhóm, Lôi Ca là phạt nhiều nhất, 9 tấm thẻ trắng.
Lôi Ca nhún vai thản nhiên:
"Thẻ trắng thì ? Cùng lắm chỉ là con thôi mà."
"Đến lúc đổi thành thẻ đỏ , đừng mà ."
Chúng để tâm đến lời của chú .
Dù thì, chỉ cần để ý một chút, cỏ trong khu sẽ mọc um tùm trở .
cúi xuống bắt đầu nhổ cỏ.
chạm , bỗng cảm thấy lòng bàn tay lạnh toát và ướt nhẹp.
Rút tay lên ngửi thử, một mùi hương kỳ lạ xộc mũi.
Mùi dầu gội hương dứa.
Ở trường chúng một cô gái gọi là "Cô bé Dứa".
Cô là một fan cuồng của dứa, đến mức bố cho rằng cô vấn đề tâm lý và gửi đến đây "chữa trị".
dù ép cải tạo, cô vẫn từ bỏ tình yêu với dứa.
Hôm qua, cô phát hiện giấu một tuýp kem đánh răng vị dứa và phát tấm thẻ trắng thứ mười.
Mà theo quy định, 10 thẻ trắng sẽ đổi thành một thẻ đỏ.
Nhìn lòng bàn tay dính đầy nước, đưa lên mũi ngửi nữa.
Mùi dứa nồng nặc.
Tại mùi hương của cô bé Dứa xuất hiện ở đây?
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng .
Dưới ánh trăng, chậm rãi quan sát kỹ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/u-minh-thao/chuong-1.html.]
Đám cỏ , mỗi cây mỗi kiểu.
Có cây mềm mại, mảnh dài.
Có cây ngắn cũn, xù xì như lông thú.
Trong đám cỏ đó, thấy một nhúm cỏ kỳ quái.
Từng sợi dựng , cứng đờ, tua tủa chĩa lên như gai nhím.
Giống hệt… tóc của Lượng Lượng.
Mọi trong trường đều tóc thẳng đơ, dựng ngược như sét đánh, gì thể ép xuống.
Một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu .
Đám cỏ … khi nào chính là tóc của những học sinh nhận thẻ đỏ?
Cả lạnh toát.
Đêm đó, nhổ cỏ trong nỗi kinh hoàng.
Đến khi trời gần sáng, mới sắp xếp đồ đạc để rời .
Lúc , mơ hồ thấy tiếng .
Tiếng rấm rứt, nhỏ, yếu ớt, tựa như vọng lên từ lòng đất.
Và … nó tan biến màn đêm.
hoảng hốt bỏ chạy về ký túc xá.
4
đang định kể với Lôi Ca và Mắt Kính Nhỏ về suy nghĩ trong đầu , nhưng chợt nhận Lôi Ca ở đây.
Mắt Kính Nhỏ một trong ký túc xá, ánh mắt lảng tránh, chút áy náy .
"Lôi Ca ?"
"Cậu ... máy sấy tóc kiểm tra, phát một thẻ trắng ..."
Cậu cúi đầu, và lập tức hiểu chuyện.
Chắc chắn là tố giác!
Tên Mắt Kính Nhỏ ...
Lôi Ca từng nhiều than phiền với rằng nếu Mắt Kính Nhỏ mà chiến trường, chắc chắn sẽ là kẻ đầu tiên phản bội. Chỉ cần chút lợi ích, sẽ lập tức bán bạn bè.
lúc , còn nỗi lo lớn hơn.
Vì nhận thẻ trắng , Lôi Ca sẽ chính thức phát thẻ đỏ.
Những phát thẻ đỏ như Lượng Lượng, Cô Bé Dứa... đều biến mất.
Thậm chí, tóc của họ còn mọc bãi cỏ ở khu dành cho những đứa trẻ hư.
Vậy còn Lôi Ca?
Lẽ nào tóc của cũng sẽ mọc ở đó ?
hoảng sợ, lập tức lao đến khu vực dành cho những đứa trẻ hư.
Vừa đến nơi lâu, liền thấy vài thầy cô từ bên trong .
Bình thường, giáo viên bao giờ tự đến khu vực dành cho những đứa trẻ hư.
Trái tim như bóp nghẹt, vội vàng nấp một góc.
Đợi khi họ rời , định lẻn ngoài thì bất ngờ chạm mặt với nụ nửa miệng của bác bảo vệ.
"Chà, tự dâng tới cửa ? Cậu cũng lấy thẻ đỏ ?"
còn kịp phản ứng, thì thấy gương mặt lạnh lùng của hiệu trưởng.
"Cậu, quy tắc thứ bảy của trường là gì?"
"...Không tự ý , đặc biệt là khu vực dành cho những đứa trẻ hư."
"Hậu quả của việc vi phạm là gì?"
hít sâu một , chậm rãi trả lời:
"Trừng phạt bằng điện giật."
5
Phòng hiệu trưởng ngập tràn mùi sách vở.
Trên tường treo đầy thư pháp, giá sách xếp ngay ngắn, bàn gỗ sạch bóng, bên cửa sổ còn một chậu hoa giấy.
Chỉ điều, bức tượng cây kim tiền màu vàng đặt bàn trông thật lạc lõng.
Lúc , hiệu trưởng bật máy điện trị liệu.
, ông sắp dùng đến hình phạt điện giật.
"Không lời thì chịu phạt!"
Mức đầu tiên, dòng điện lập tức khiến run lên bần bật.
Ông chằm chằm , tăng lên mức hai...
"Aaaa!"
đau đớn hét lên, dòng điện châm chích khắp cơ thể như xé toạc từng mảnh.
Hiệu trưởng .
"Còn dám vi phạm nữa ?"
Ông nâng lên mức ba. hét đến khản giọng, đau đớn quằn quại, run rẩy.
bật thảm thiết, trông như thể đang đau đớn tột cùng vì tra tấn.
thực , nỗi đau đang siết chặt tim chính là hình ảnh chứng kiến sáng nay khi lẻn khu vực dành cho những đứa trẻ hư.
Khi đó, bước bãi cỏ thì lập tức nhận , ngay bên cạnh đám cỏ trông giống tóc của Lượng Lượng, mọc lên một đám cỏ mới.
Những sợi cỏ xanh lẫn chút vàng...
Hôm qua, nó từng xuất hiện.
Lòng quặn thắt.
Bởi vì tóc của Lôi Ca cũng một nhúm vàng.
Cơn sợ hãi tột độ ập đến.
Không... đây là cỏ dại!
Dưới lớp đất , chính là bạn bè của !
Hai chân mềm nhũn, quỵ xuống bãi cỏ.
Những ngọn cỏ điên cuồng mọc lên, gần như nuốt chửng lấy .
sức đập tay xuống đất, gọi tên Lôi Ca.
"Lôi Ca! Lôi Ca!" nức nở thành tiếng, “Là ?”
Một lúc lâu , mới giọng của .
"Thằng nhóc ... đừng nữa."
Giọng vọng lên từ lòng đất, khiến càng to hơn.
"Bây giờ... rốt cuộc là gì?"
Lôi Ca bình tĩnh đáp:
" c//h//ế//t ."
"C//hế//t ? … vẫn thể chuyện với ?"