Ước Muốn Của Mẹ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:10:14
6.
Đỗ Xuân Lan thỏa thuận với mua, sẽ đưa trong vòng ba, bốn ngày.
tính toán thời gian, chắc là kết quả thi đại học công bố .
Trong xe, Đỗ Xuân Lan mặt mày rạng rỡ, giấu sự phấn khích.
“Hướng Nguyệt Nguyệt thi đỗ thủ khoa thành phố, Thanh Hoa và Bắc Đại đang tranh giành nhận con bé! Bây giờ các phóng viên đang kéo tới nhà con bé, chỉ chờ để phỏng vấn!”
tựa ghế , mặt chút biểu cảm.
“Vậy thì ? Liên quan gì đến bà?”
Đỗ Xuân Lan trợn mắt liếc một cái, vô cùng tự tin ngẩng cao cằm.
“Cứ chờ mà xem, một lát nữa tao sẽ cho mày một bất ngờ lớn.”
Chiếc xe chạy thẳng đến cổng khu dân cư nhà họ Hướng.
Các phóng viên vây kín cửa nhà họ, một giọt nước cũng lọt.
Hướng Nguyệt Nguyệt ở chính giữa, đang chia sẻ cảm nghĩ của về việc thi đỗ thủ khoa.
“Người ơn nhất chính là , trong năm thi đại học , luôn ở bên cạnh ...”
“Hướng Nguyệt Nguyệt, Quý Vân là của con!”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Đột nhiên, Đỗ Xuân Lan cắt ngang lời phát biểu của Hướng Nguyệt Nguyệt.
Bà hét lên thật to, giống như quỷ sói gào, nắm chặt lấy cổ tay kéo đến mặt Hướng Nguyệt Nguyệt.
“Hướng Nguyệt Nguyệt, mới là của con. Hôm nay mới , mười tám năm , con y tá ở bệnh viện bế nhầm!”
Lời dứt, cả hiện trường lập tức náo loạn.
Các phóng viên nhạy bén, ngay lập tức chuyển hướng ống kính về phía Đỗ Xuân Lan.
Bà chú ý, càng thêm tự tin, nước mắt chảy dài bắt đầu lóc kể lể.
“Mẹ mà, mấy năm nay, con cảm thấy thiết như ... Hoá con mới là con gái của , m.á.u mủ ruột thịt là thứ mà khác thể thế ...”
Sắc mặt Hướng Nguyệt Nguyệt tái mét, lời của Đỗ Xuân Lan cho hoảng sợ, giọng run rẩy.
“Dì Đỗ, những lời thể bừa...”
“Mẹ bừa!”
Đỗ Xuân Lan vô cùng tự tin, ánh mắt bà đầy tham lam và yêu thương về phía Hướng Nguyệt Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/uoc-muon-cua-me/chuong-5.html.]
“Nếu như con tin, chúng thể xét nghiệm ADN. Con chính là con gái của , còn đứa con hoang ...”
Bà dừng một chút, ánh mắt đầy oán hận sang .
“ còn nuôi nó nhiều năm như , nuôi mãi mà vẫn thiết , hóa nó là con ruột !”
Ánh đèn flash liên tiếp lóe lên, chiếu mặt .
còn kịp thích nghi Đỗ Xuân Lan đẩy về phía .
“Quý Vân, trả con gái của bà cho bà! Bà cũng trả Hướng Nguyệt Nguyệt cho !”
“Không!”
Hướng Nguyệt Nguyệt hoảng sợ, lao vòng tay của Quý Vân, ôm chặt chịu buông.
“ con gái của bà! Bà đối xử với con gái tàn nhẫn như , lúc thành tích của Tiểu Sinh còn hơn , nhưng bà vì học bổng cao mà cho cô trường cấp ba tầm trung! Cô bao giờ ăn một bữa cơm no, bao giờ mặc quần áo mới, lúc nào cũng đầy vết thương, bây giờ còn ung thư dày. Làm con gái của bà thật đáng sợ, tuyệt đối thể nào là con gái của bà!”
Quý Vân ôm chặt Hướng Nguyệt Nguyệt, nhẹ nhàng nhưng kiên định an ủi:
“Đừng sợ, Nguyệt Nguyệt, con là con của , điều đó mãi mãi đổi.”
Đỗ Xuân Lan hoảng hốt lùi một bước, vẻ như lời của Hướng Nguyệt Nguyệt tổn thương, bà ôm n.g.ự.c gào .
“Hướng Nguyệt Nguyệt, những năm qua đối xử với con như thế nào, con là rõ nhất. Đó là bắt nguồn từ tình cảm m.á.u mủ, nếu như con ở bên cạnh , tuyệt đối sẽ bao giờ đối xử với con như , trách thì trách cái đứa con gái đê tiện gen ...”
“Đủ !”
Quý Vân nghiêm nghị quát lớn, che chắn Hướng Nguyệt Nguyệt ở lưng.
“Đỗ Xuân Lan, bà Tiểu Sinh là con gái của , nhưng cứ mở miệng gọi con bé là đồ đê tiện. Rốt cuộc bà hận đến mức nào mà thể bịa đặt những lời dối trá như ? Hơn nữa, sự thật suốt mười tám năm ai phát hiện, tại ngay khi thi đại học xong y tá xuất hiện công khai?”
Đỗ Xuân Lan mấy câu hỏi của bà cho nghẹn lời trả lời , tránh nặng tìm nhẹ :
“Dù thì cũng chỉ một câu, xét nghiệm ADN! Sau khi xong, bà trả Hướng Nguyệt Nguyệt cho , sẽ trả Lý Tiện Sinh cho bà!”
Nói đến đây, mắt bà lóe lên vẻ đắc ý, nhướng mày tiếp.
“Chỉ tiếc là Lý Tiện Sinh phúc, sắp nhận về gia đình giàu nhưng mắc ung thư dày giai đoạn cuối... bà yên tâm, tìm nhà chồng cho con bé , gia đình đối tượng kết âm hôn của con bé giàu, tiền sính lễ đưa ba mươi vạn!”
Bà dương dương đắc ý, chờ mong thấy vẻ mặt đau đớn tuyệt vọng của Quý Vân.
Quý Vân chỉ càng ôm Hướng Nguyệt Nguyệt chặt hơn, mang theo vẻ áy náy hỏi :
“Tiểu Sinh, dì thật sự thể chịu đựng nữa. Có thể ?”
cố gắng chịu đựng cơn đau nhói trong dày, khẽ gật đầu.
Chuyện đến nước , vở kịch kéo dài suốt mười tám năm, cuối cùng cũng tới hồi kết.