Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

UYÊN HẬU TRUYỆN - Chương 8: Trả giá (HẾT)

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:57:29

15

 

Giải quyết xong việc, cung tạ ơn Vị Ương.

 

Nàng khoát tay:

 

“Giữa chúng tỷ cần khách sáo. Hơn nữa, cũng tư tâm.”

 

“Ngươi , hoàng chuyện xong, đích lệnh cho giúp ngươi cho thật , còn sốt sắng hơn cả nữa!”

 

“Này, A Uyên, hả? Hôn ước với Thẩm Úc giải trừ, chẳng lẽ định cân nhắc hoàng ?”

 

“Hoàng vì ngươi mà bao năm nay giữ trong sạch, thậm chí cả trắc phi phòng!”

 

Ta ngượng ngùng mặt , thấy Diệp Đình Triệt đang ở cửa, phần căng thẳng.

 

Trong mấy ngày cung, liên tục lui tới tẩm cung của Vị Ương, như vô tình, thực là vì .

 

Ta chẳng hiểu tâm ý của .

 

kiếp đính ước với khác, từng nghĩ tới chuyện sẽ bất kỳ khả năng gì với .

 

Thực năm xưa mẫu gấp gáp định hôn sự cho , chính là vì sợ sẽ kéo hoàng tộc.

 

Ta là cháu gái của đại tướng quân, liên hôn với hoàng thất là điều tất nhiên.

 

trải qua hai đời, thực sự còn tin hôn nhân.

 

Hơn nữa, Diệp Đình Triệt là Thái tử, tương lai sẽ lên ngôi hoàng đế, sẽ thể chỉ một nữ nhân.

 

Cảm tình lúc thiếu thời, thể đảm bảo bền lâu cả đời?

 

Ta còn đang khó xử từ chối thế nào, Diệp Đình Triệt bước tới, nhẹ nhàng mở miệng:

 

“Kỳ Uyên, cha và ngươi, càng Thẩm Úc.”

 

“Tình cảm dành cho ngươi, từng là nhất thời hứng khởi.”

 

“Ngươi cần vì cảm kích những gì gượng gạo gả cho .”

 

“Ta tất cả những điều đó, chỉ vì giúp ngươi.”

 

“Dù ngươi chọn thế nào, đều sẽ tôn trọng quyết định của ngươi.”

 

16

 

Không lâu , ngoại tổ phụ trở về kinh.

 

Ta đem bộ chuyện xảy trong kinh thành tỉ mỉ kể cho ông.

 

Tưởng ông sẽ trách tay tàn nhẫn, nào ngờ ngoại tổ chỉ trầm mặc hồi lâu, đó đưa tay vuốt đầu , khẽ thở dài:

 

“A Uyên của … chịu khổ .”

 

Ta mím môi, trong lòng bỗng dâng lên một tầng chua xót khó tả.

 

May , vẫn còn ngoại tổ phụ.

 

May , là bậc hùng chân chính, chứ loài cầm thú đội lốt như những kẻ .

 

Khi Kỳ Hạc ép quân doanh, ngoại tổ chỉ hừ lạnh một tiếng:

 

“Lợi cho ! Nếu lão phu về sớm hơn một chút, nhất định sẽ lột da róc xương, cho mang họ gì!”

 

mà… kết cục của Kỳ Hạc cũng chẳng gì.

 

Chưa đến mấy tháng tin truyền về — ch/ết đường tới biên cương, x/ác vứt bên vệ đường, một ai thu liệm.

 

Còn về cha Lâm Tuần của khi đuổi khỏi phủ, ngày tháng của cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Ban đầu còn dựa lừa gạt sống tạm, về dính cờ bạc, ngày ngày sa đọa.

 

Cuối cùng chủ sòng bạc đánh đến ch/ết, x/ác vùi đó chẳng ai quan tâm.

 

Mà Liễu Vân Phi thì ?

 

Chưa bao lâu lòi mang thai.

 

Bà chủ thanh lâu tin liền bắt nàng uống ngay một bát hồng hoa, dứt sạch đường sống.

 

Rồi chẳng là do tâm bệnh, thể dày vò quá độ, nàng nhiễm phong hàn, bệnh lậu, đuổi khỏi thanh lâu như chó hoang.

 

Từ đó về … chẳng ai còn thấy nàng nữa.

 

Chắc… cũng chẳng sống nổi .

 

(Hết)

-----------------

Sau đây là Ngoại truyện do HOA VÔ ƯU tự :

 

【Ngoại truyện – Gió xuân nhẹ thổi, vẫn ở bên】

Năm năm , mùa xuân đến sớm.

 

Hoa lê sân phủ Đại Tướng quân nở trắng như tuyết, gió nhẹ lướt qua, cánh hoa theo gió bay khẽ, rơi lên vai áo của một nữ tử mặc y phục màu lục nhạt.

 

Nàng đang pha , chậm rãi mà an nhiên.

 

Ta — Kỳ Uyên, nay là Trưởng nữ danh chính ngôn thuận của phủ Đại Tướng quân, cầm quyền chân chính, giám sát chính vụ phủ tướng quân, cũng là khách quý các thế gia trọng vọng nhất kinh thành.

 

những danh hiệu đó, chẳng còn quá để tâm nữa.

 

Bởi vì — những thứ , chẳng bằng một đang lặng lẽ bước tới lưng , đưa tay nhẹ phủi một cánh hoa rơi xuống tóc , khẽ gọi:

 

“Uyên nhi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/uyen-hau-truyen/chuong-8-tra-gia-het.html.]

 

Ta , thấy y phục màu lam nhạt, gương mặt quen thuộc vẫn trầm tĩnh, dịu dàng như ngày đầu gặp gỡ — Thái tử Điện hạ, Diệp Đình Triệt, giờ đây là tân quân vương của Đại Duyên.

 

Chàng buông bỏ hậu cung ba ngàn, chỉ giữ lấy một .

 

“Trẫm cần thế gian mỹ nhân, chỉ cần nàng là đủ.”

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Đó là lời hứa năm năm , từng với , cũng là lời giữ trọn đến tận hôm nay.

 

Ta , trong mắt thế nhân, một nữ tử từng hôn ước thất bại, gia đình mục nát, từng phản bội tàn nhẫn, xứng để bên một đế vương.

 

quan tâm.

 

“Nếu nàng hoàng hậu, trẫm sẽ lập nàng.

 

Nếu nàng chỉ thê tử, trẫm sẽ vì nàng dựng một cung riêng, tranh quyền, gò bó.

 

Nếu nàng cung, trẫm sẽ dựng một ngôi nhà ngoài hoàng thành, mỗi sáng đến thăm, mỗi tối trở về.”

 

Ta trả lời ngay, chỉ mỉm .

 

Vì trong lòng , cần hậu vị, cần danh phận tô vẽ bằng son vàng.

 

Chỉ cần khi , vẫn ở phía đợi — như lúc đây.

 

“Gió xuân thật,” khẽ.

 

Chàng gật đầu, tay đan lấy tay .

 

“Có nàng bên cạnh, mùa nào cũng là mùa xuân.”

 

【Ngoại truyện – Một ngày trong cung】

“Hoàng hậu, mặt trời lên cao ba sào ạ...”

 

Giọng dè dặt của cung nữ vang lên từ bên ngoài rèm lụa. Không sự khẩn trương của kẻ giục chủ tử lâm triều, cũng chẳng vẻ gì là lo sợ.

 

Bởi vì... trong cung Thừa Hòa, ai ai cũng , nếu Hoàng hậu tỉnh, thì Hoàng thượng sẽ bao giờ thượng triều.

 

Quả nhiên — bên trong, chỉ tiếng ừ khẽ ngái ngủ từ nữ nhân đang vùi mặt chăn gối mềm mại, rời giấc mộng.

 

Ngay đó, rèm vén lên nhẹ nhàng.

 

Một đàn ông khoác trường bào thêu rồng đơn bạc bước , tay vẫn còn cầm tấu chương phê xong. Hắn xuống mép giường, cúi ghé sát tai nữ nhân , giọng đầy chiều chuộng:

 

“Uyên nhi, nàng tính để cả triều đình đợi nàng tỉnh giấc ?”

 

Người trả lời, chỉ hé mắt lườm một cái.

 

“Nếu tỉnh, Hoàng thượng định trì triều cả ngày ?”

 

Hắn bật , cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi nàng.

 

“Nếu nàng cho phép, trẫm sẵn sàng dời cả triều sang giường chúng .”

 

“Hoàng thượng... vô liêm sỉ.”

 

“Ừ, vô liêm sỉ với mỗi nàng.”

 

 

Nàng trêu đến chịu nổi, cuối cùng đành bật dậy, khoác áo lụa bước xuống giường, từ phía vòng tay ôm lấy eo.

 

“Trẫm phê xong ba bản tấu . Hôm nay ở trong cung bồi nàng ?”

 

“Thần đến thư phòng, mấy bản thư từ biên cương gửi về, cần xem qua.”

 

“Vậy cùng .”

 

Cả cung đình, bao năm qua, quen với cảnh tượng Hoàng thượng một bên rảnh rỗi pha , còn Hoàng hậu phê duyệt công vụ, thỉnh thoảng mới đưa cho một bản để tham khảo.

 

“Uyên nhi, đây rõ ràng là trẫm nuôi nàng, cưng chiều nàng, kết quả thành nàng nuôi cả triều đình.”

 

“Thần chỉ giúp Hoàng thượng bớt một phần mệt nhọc.”

 

“Không cần. Trẫm thấy nàng bận hơn cả trẫm.”

 

“Thế Hoàng thượng gì?”

 

“Muốn nàng nghỉ việc, chỉ chuyên tâm yêu trẫm.”

 

“Tấu chương chất như núi đấy, bản lĩnh thì Hoàng thượng phê hết .”

 

“……Trẫm suy nghĩ . Vẫn nên để nàng , trẫm chuyên tâm yêu nàng là .”

 

 

Buổi trưa, hai cùng dùng bữa. Mỗi món ăn đều chọn theo sở thích của nàng.

 

Buổi chiều, nàng đưa dạo trong ngự hoa viên, lặng lẽ bên tàng hoa đào nở rộ. Cảnh xuân mênh mang, mùi thơm thoang thoảng.

 

Buổi tối, khi nàng cầm sách , dựa đùi nàng, mắt nhắm hờ, như mèo con cưng chiều.

 

“Uyên nhi, nếu nàng, trẫm còn hoàng đế mấy năm nữa.”

 

“Có thể cần hoàng đế. Chỉ cần một phu quân .”

 

Hắn mở mắt, nàng chăm chú.

 

“Thật may... nàng chọn ở bên .”

 

Nàng gì, chỉ đưa tay khẽ vuốt tóc , nhẹ như gió.

 

“Ta cũng may... vì bỏ lỡ .”

 

Gió đêm nhẹ lướt qua rèm, đèn vàng dịu sáng. Trong cung Thừa Hòa, chỉ tiếng gió và hai trái tim tìm tất cả.

Loading...