Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Uyển Uyển - 1

Cập nhật lúc: 2025-09-04 21:46:38

1

 

"Cộp!" Ta tiện tay đóng sập cửa.

 

Đứng tựa cánh cửa, cả sững sờ.

 

Ảo giác , trọng sinh thấy Bùi Cửu Đường nữa?

 

Thôn trưởng đẩy cửa , với vẻ vui và khó hiểu.

 

"Uyển Uyển, ý con là ?”

 

“Khinh thường đây là thứ khác chọn thừa ?”

 

“Không cả! Thôn trưởng sẽ bán rẻ cho con hơn, mười văn tiền! Thế nào?"

 

Thôn trưởng kéo ngoài cửa, chỉ nam nhân dựa tường, yếu ớt đến cực điểm, một cách vô cùng hào phóng.

 

"Chẳng con thích nhất những lang quân tiêu sái ? Con xem , tuấn tú bao.”

 

“Dù là một tên tàn tật dở sống dở c.h.ế.t nhưng rửa sạch sẽ đảm bảo thể dùng ."

 

Bùi Cửu Đường thương nhẹ, mặt mũi dơ bẩn, y phục rách nát, trông thật thê thảm.

 

Hắn dựa tường, lặng lẽ ngẩng mắt .

 

Ánh mắt vô tội mà yếu ớt nhưng khiến khỏi rùng một cái.

 

"Không, … Thôn trưởng, ai mua thì đưa về quan phủ sẽ hơn mà?"

 

Ta cứ nghĩ thì Bùi Cửu Đường ai mua đưa về quan phủ chứ!

 

"Sao… còn đưa đến tận nhà thế ?"

 

2

 

Thanh Tuyền Thôn ở man hoang biên giới, nơi tiếp giáp hai quốc gia.

 

Đại đa nam đinh đều cưỡng chế tòng quân chiến trường, một trở .

 

Điều kiện thời tiết và đất đai kém, già yếu, phụ nữ và trẻ em trong thôn khó đối phó với việc trưng thu lương thực, thuế má khắc nghiệt.

 

Quan phủ thiếu tiền thiếu lương nên đôi khi sẽ lấy danh nghĩa thể hiện lòng thương dân, đưa một tội phạm lưu đày đến đây khổ dịch.

 

Hai mươi văn tiền là thể thêm một lao động cường tráng cho gia đình.

 

Tính thế nào cũng lợi, bởi mỗi khi quan phủ cấp phát luôn gây cảnh tranh giành ồn ào.

 

Vào ngày kiếp , cũng .

 

Ta tiền, chỉ là xem náo nhiệt.

 

Kết quả ngờ vô tình nhặt món hời lớn, chỉ dùng mười văn tiền là thể mua về một tên tàn tật nhỏ bé thương nặng nhưng cực kỳ tuấn tú.

 

Lúc trong thôn đều ngu ngốc:

 

"Tên thương thế , mua về nhà, đừng đến giúp việc, còn chắc sống ."

 

"Dù sống, ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo thế , cũng sẽ là một kẻ dễ bảo !"

 

Ta mà vẫn đưa về nhà, cẩn thận chăm sóc chữa bệnh.

 

Ai cũng ngờ, tên tàn tật nhỏ bé chỉ sống sót mà còn đối xử với đến cực điểm.

 

bưng dâng nước, vì thi cử công danh, vì lập công dựng nghiệp.

 

Ồ, , chính xác thì mà là lừa gạt .

 

Bởi vì cho đến ngày nghênh đón Nhiếp Chính Vương phi, mới chợt tỉnh ngộ.

 

Hóa khi xưa đối với chỉ là vì cưới , liền thể thoát khỏi nô tịch, thi cử công danh, thoát ly Thanh Tuyền Thôn mà thôi.

 

Những ân ái và ngọt ngào mà tưởng, đối với , là nhẫn nhục và sỉ nhục.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/uyen-uyen/1.html.]

Người thật ... từng yêu .

 

"Con gì hồ đồ thế? Sao thể thu hồi mà quan phủ vứt bỏ chứ?"

 

Thôn trưởng cũng cau mày.

 

Mấy năm đều là tranh giành, còn gì, cũng chẳng chuyện phiền lòng .

 

Ai ngờ năm nay biến cố với một tên tàn tật?

 

"Người , chúng giữ trong tay cũng tuyệt nhiên thể trả về."

 

Thôn trưởng xong, ngẩng đầu một cái.

 

Thấy gì, cứ đờ đẫn , tưởng chê đắt, liền cắn răng:

 

"Năm văn tiền! Không thể ít hơn nữa !"

 

"Không thôn trưởng, đây chuyện tiền bạc..."

 

"Một văn tiền!"

 

"Thôn trưởng, thật sự thể nhận , ..."

 

"Uyển Uyển ." 

 

Thôn trưởng cắt lời với vẻ vui: "Khi xưa thu nhận con, thêm một chữ nào ?"

 

3

 

Ta lập tức còn lời nào để .

 

Thế gian khó trả nhất chính là ân tình.

Một khi mở đầu liền vĩnh viễn cúi đầu.

 

Những năm hành y đưa thuốc trong thôn, chữa bao nhiêu bệnh lạ, cứu bao nhiêu nhân mạng.

 

vẫn thể nào trả hết ân tình mà thôn trưởng thu nhận giữa gió tuyết năm xưa.

 

"Được thôi thôn trưởng."

 

Ta thở dài một tiếng, chấp thuận mà hề chú ý, Bùi Cửu Đường dựa tường cụp mắt xuống, lộ vẻ mặt nhẹ nhõm như trút gánh nặng.

 

4

 

"Ngươi mà còn nữa, sẽ móc mắt ngươi đấy."

 

Tấm vải băng bó quấn quanh lồng n.g.ự.c Bùi Cửu Đường, cách giữa cực gần, thở như giao thoa .

 

Không cần ngẩng đầu, cũng thể cảm nhận ánh mắt .

 

Bùi Cửu Đường ngây , gương mặt thanh tú lau sạch sẽ lộ vẻ mờ mịt:

 

"Uyển Uyển..."

 

Thắt xong nút vải, dùng kéo cắt phần thừa, dậy giữ cách.

 

Thần sắc nhàn nhạt:

 

"Uyển Uyển tên ngươi phép gọi, cứ gọi là Tần cô nương ."

 

" nàng mua ." 

 

Ngữ điệu Bùi Cửu Đường trở nên gấp gáp hơn nhiều: "Ta nên cưới nàng..."

 

Hừ, gấp gáp thế, sợ cưới thì thoát khỏi nô tịch

 

Tội phạm nô tịch, vốn dĩ đời đời nô.

 

giờ đây, chỉ cần khác mua chuộc , liền thể đổi thành nông tịch, xoay trong sạch.

 

Cơ hội như ngàn năm một, cũng khó trách dùng hết thủ đoạn, vội vàng như thế.

 

Ánh nến chập chờn, đôi mắt đen như mực của Bùi Cửu Đường.

 

Loading...