Uyển Uyển - 6
Cập nhật lúc: 2025-09-04 21:46:45
“Uyển Uyển, lời, chúng từ đầu.”
“Nàng kêu cút .”
18
Tức giận đến cực điểm, ngược bật :
“Làm từ đầu? Làm từ đầu thế nào?”
“Chẳng lẽ trọng sinh một kiếp, đây là một hương dã thôn phụ thể xứng với Nhiếp Chính Vương tôn quý của chúng ?”
“Ngươi thể thê thành đàn, giam cầm trong biệt viện ngoại ô kinh thành ?”
Thật quá nực .
Bùi Cửu Đường lấy cái gì mà đường hoàng cho rằng…
Ta oán , hận chỉ vì cái gọi là “ bảo vệ cho ” của ?
Rõ ràng kẻ lợi dụng , lừa dối là .
Rõ ràng kẻ yêu , còn giam cầm như một món đồ tiêu khiển là .
Tất cả những tổn thương chịu cơ bản đều do gây cả.
“Ta thể.” Bùi Cửu Đường gần như chút do dự.
“Uyển Uyển, kiếp thực từng nghĩ sẽ hại nàng.”
“Ta nàng coi trọng danh phận đến thế.”
“Ta tưởng nàng hiểu khổ tâm của , quan trường hiểm ác, tính tình nàng đơn thuần, cưới nàng mới là hại nàng.”
“ tất cả đều qua , kiếp chỉ nàng, sẽ cưới bất kỳ ai khác.”
“Nàng thích thì sẽ thi khoa khảo, quan nữa, chúng cứ ở Thanh Tuyền Thôn sống mãi mãi ?”
“Uyển Uyển, tin một nữa ?”
Không .
Ha, khổ tâm gì chứ, quan tâm, chấp nhận.
Ta tin , chỉ , cái gọi là “bảo vệ” trong miệng là sự lợi dụng và lừa dối của kiếp .
Là mười năm ngoại thất và giam cầm, khinh rẻ đến tột cùng.
Nếu đ.â.m một d.a.o là vì cho thì thà đừng “” với nữa.
Ta vô phúc hưởng thụ.
“Uyển Uyển?” Sự im lặng của khiến Bùi Cửu Đường trở nên căng thẳng, giọng cũng nhẹ hơn: “Được ?”
“Được.”
Lòng lạnh lẽo, cạn lời sự trơ trẽn tột cùng , chỉ còn nụ lạnh bất lực: “Chúng từ đầu.”
Bùi Cửu Đường , lập tức thở phào nhẹ nhõm như bảo vật vô giá, ôm lòng.
Cánh tay khẽ run rẩy: “Uyển Uyển… cuối cùng nàng cũng trở về .”
19
“Thôn trưởng, con rể ?
“Bùi Cửu Đường thế nào?”
“Bây giờ sạch sẽ, cũng còn què nữa, tuấn tú lắm, trong thôn bao nhiêu cô nương tranh lấy.”
“Vô cùng hợp đôi với Kiều Kiều tỷ tỷ nhà , ân cứu mạng với con, tiền bạc gì đó, con để tâm.”
“Chủ yếu là để báo ơn thôi, con lấy một văn tiền ?”
Tại nhà thôn trưởng, đặt khế ước phận của Bùi Cửu Đường lên mặt bàn, tủm tỉm chuyện mua bán với thôn trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/uyen-uyen/6.html.]
Ta bắt đầu từ đầu.
Ta chọn một cuộc đời Bùi Cửu Đường.
Thôn trưởng nhíu mày, vui : “Uyển Uyển, đây là trò gì?”
“Người mua về, thể trả chứ?”
Ta điềm tĩnh uống một ngụm , từ từ ngẩng mắt lên: “Con thể trả là thể trả .”
Sắc mặt thôn trưởng chùng xuống, định mở miệng quát mắng.
Ta thong thả bổ sung một câu: “Thôn trưởng, Tiêu Hành trở về , ?”
Thôn trưởng cứng đờ .
20
Còn thong thả đặt chén xuống, mỉm thôn trưởng: “Con nhớ lúc Kiều Kiều tỷ nhà chúng cũng thích Tiêu Hành.”
“Còn lóc, loạn, đòi c.h.ế.t để con nhường hôn ước cho tỷ .”
“Khi đó con từ chối tỷ xong, tỷ còn vì chuyện mà day dứt một thời gian dài.”
“Dù từ nhỏ, Kiều Kiều tỷ tỷ tính cách gì là giành, giành thì phá hủy. đó con từ chối xong, tỷ bất ngờ loạn nữa.”
“Con nghĩ bụng, chắc là nghĩ diệu kế dỗ dành tỷ ?”
Thôn trưởng khô khốc kéo kéo khóe miệng, ừ một tiếng, còn trán lấm tấm mồ hôi.
Trong lòng thấy buồn nhưng ngoài mặt càng thuần thiện:
“Tiêu Hành cũng , hôm khác đích đến tận cửa cảm ơn thôn trưởng và Kiều Kiều tỷ tỷ tác thành.”
“Không , cần .”
Sắc mặt thôn trưởng lập tức tái nhợt, vội vàng lấy một văn tiền đưa cho : “Ta Bùi Cửu Đường.
“Không phiền Tiêu thiếu gia nữa.”
Ha, ông đúng là thể đắc tội với Tiêu gia.
“À , năm xưa cứu con một mạng, nay con trả nhi nữ một mối nhân duyên, đây cũng coi như huề vốn nhỉ.”
“Không bằng chúng lập một tờ giấy cam kết, ân tình hết, chúng còn dính dáng gì nữa?”
Để tránh ông hối hận bám lấy .
Môi thôn trưởng run run, sắc mặt đổi mấy , cuối cùng kìm , mắng một câu: “Sói mắt trắng.”
21
Khi về đến nhà, Bùi Cửu Đường đang phơi bạch cập và tam thất trong sân.
Tiêu Hành chiếc ghế dài một bên đang phơi nắng.
Nhìn vẻ là một khung cảnh hài hòa nhưng thực chất, cuộc đối thoại mấy thiện.
“Ta trưởng của nàng .” Sau khi Bùi Cửu Đường trải tam thất lên nia, liền lên tiếng .
Tiêu Hành mở mắt, giọng lười nhác: “Nhìn , gì cứ thẳng.”
Bùi Cửu Đường ngắn gọn: “Ra điều kiện , gì cũng , chỉ nàng .”
Tiêu Hành : “Trùng hợp, cũng chỉ nàng .”
Bùi Cửu Đường kéo khóe môi, lời lẽ thấp hèn: “Dù cho nam nhân đầu tiên của nàng là ?”
Sắc mặt lập tức trắng bệch, siết chặt tay, thể run rẩy.
Vô sỉ!
Chuyện kiếp thể đem với kiếp ?!
“Chậc.” Tiêu Hành nhíu mày.