Vả Mặt Tên Bạn Trai Sói Mắt Trắng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:21:21
1
Bạn trai nhận công chức. lúc đang đường đến để chúc mừng thì nhận cuộc gọi chia tay.
“Diêu Hân, chúng chia tay .”
sững sờ, đó còn sẽ tìm thời gian thích hợp để gặp gia đình hai bên, giờ đột nhiên lời ?
“Tại ?”
Trước sự truy hỏi của , bực bội đáp:
“Người ba bảy loại, bảo vợ tương lai của là cao quý như .”
Đại Thanh sụp đổ cả trăm năm , còn mơ giấc mộng phong kiến ?
Huống hồ, nhà dù cũng tiền, mà trong mắt biến thành hạng thấp kém?
còn kịp phản ứng, dứt khoát cúp máy.
Xem chia tay là chuyện định. Nhìn cuốn sổ đỏ trong tay, lặng lẽ thở dài.
"Bây giờ tặng nhà cho mà cũng khó ?"
Biết tin chia tay, bạn lo buồn nên kéo đến quán bar uống rượu giải khuây.
uống nhiều, bạn bèn tìm một trai trẻ đưa về.
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.
Vừa đến cửa, đầu choáng váng, vô tình đụng ai đó.
“Mắt để trán ?”
Giọng quen thuộc khiến ngẩng đầu lên.
Ồ, chẳng bạn trai cũ mới đá ?
Trang Anh Tuấn thấy , lập tức kéo cô gái bên cạnh , cảnh giác chằm chằm:
“Diêu Hân, cô theo dõi gì? Chúng chia tay , cô còn lằng nhằng bám theo ?”
bật :
“Anh nghĩ quan trọng đến thế ?”
Có lẽ ngửi thấy mùi rượu , ánh mắt càng thêm khinh bỉ:
“Đêm hôm khuya khoắt uống đến mức , đúng là tự trọng. Mẹ sai, cô chính là loại thấp kém.”
Thấp kém?
Thế cô gái bên cạnh cũng uống chẳng ít, cô tính là gì? Đặc quyền của tầng lớp thượng lưu ?
Thật nực !
Cô gái Trang Anh Tuấn bảo vệ lưng lúc mới ló đầu , nở nụ đầy vẻ đắc ý, giọng ngọt ngào nũng nịu:
“Anh Tuấn, đây là bạn gái cũ của ? Bảo vội chia tay, quả thật là quá kém cỏi.”
Nữ thần lên tiếng, Trang Anh Tuấn lập tức phụ họa:
“ , cô thể so với em . Ba em cũng thường, từ khi sinh cùng đẳng cấp với loại như cô .”
Ra là , bảo nôn nóng chia tay với – thì là câu bạch phú mỹ.
Hai bọn họ đúng là một cặp trời sinh, gặp hợp, xứng đôi lứa.
Nói thấp kém? Coi là thứ hàng kém chất lượng? Thật sự nghĩ tức giận ?
tiến lên hai bước, giơ tay tát mạnh mặt .
Dùng lực.
Một bên má của Trang Anh Tuấn lập tức sưng đỏ.
Cô gái phía thét chói tai đòi báo cảnh sát, còn thì bộ lao tới đánh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/va-mat-ten-ban-trai-soi-mat-trang/chuong-1.html.]
bình thản yên.
Nếu dám động tay, đảm bảo cho thế nào là năm năm đai đen Taekwondo.
Trang Anh Tuấn xông lên , còn kịp tay thì một bàn tay lạnh lẽo từ phía giữ chặt cổ tay .
Giọng trầm thấp vang lên:
“Định đánh phụ nữ?”
đầu , là trai trẻ mà bạn nhờ đưa về nhà.
Cậu trai trẻ chỉ dùng chút lực, gương mặt của Trang Anh Tuấn lập tức sưng vù như gan lợn.
gây chuyện, hiệu bảo buông tay.
Trang Anh Tuấn lúng túng, vội vàng rút điện thoại đe dọa :
“ sẽ báo cảnh sát!”
lạnh:
“Đừng quên cũng chẳng dạng gì. Mới phỏng vấn thành công mà vênh váo như thế, tin cũng báo cảnh sát tố ?”
Trang Anh Tuấn lập tức cứng họng, ánh mắt hoảng loạn.
Thấy co vòi, kéo trai trẻ rời .
Hắn thích trèo cao thì cứ việc, đừng để ngày tự rớt xuống.
Chọc giận , ai cũng đừng mong yên .
---
là oan gia ngõ hẹp.
cùng trai trẻ ven đường chờ tài xế đến đón thì một chiếc xe sang bất ngờ dừng ngay mặt.
Kính xe hạ xuống, lộ hai gương mặt quen thuộc – bạn trai cũ của và cô gái .
Cô nàng " xanh" ghế phụ đắc ý:
“Chị gái, đang chờ xe ? Hay là để bọn em đưa chị một đoạn nhé? Bây giờ bắt taxi đắt lắm đấy.”
Cô giả bộ quan tâm, nhưng giọng điệu đầy khinh miệt:
“Nghe Tuấn nhà chị nghèo lắm, thôi thì để em việc thiện một .”
lạnh.
Lại diễn trò? Nghĩ rằng khác thấu sự giả tạo của cô ?
“Cô chỉ khác về ? Đầu óc dùng để trang trí ?”
dứt lời, Trang Anh Tuấn lập tức lên tiếng bênh vực bạn gái mới:
Xanh Xao
“Viện Viện, em đừng quá bụng với loại . Xe của em đắt như , lỡ cô quen nôn thì đen đủi lắm.”
Hai họ cứ như đang diễn một vở kịch hề hước .
Nói xong, bồi thêm một câu móc mỉa:
“Không tiền mà cũng bày đặt quán bar uống say? Thôi, bố thí cho cô hai mươi tệ, bắt xe mà về, đừng mất mặt nữa.”
Dứt lời, rút từ túi một tờ hai mươi tệ nhăn nhúm ném cho .
Có tiền, ai mà cần chứ?
liền cúi xuống nhặt lên, đầy ẩn ý:
“Nói đến tiền hả?”
“Hồi còn yêu , vay ít. Giờ chia tay thì cũng nên trả chứ nhỉ?”
“Giảm giá cho , mười vạn thôi.”
Trang Anh Tuấn giật : “Cô bậy!”