Vả Mặt Trà xanh - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
--
Ba tháng sau.
Mẹ Thẩm cuối cùng cũng chặn được tôi ngay trước cổng Viện Khoa học Trung Quốc.
Bà ta tiều tụy, gầy gò, trông như già đi hai mươi tuổi.
Khi thấy tôi, ánh mắt bà ta sáng lên, vội vàng bước nhanh tới.
Tôi quay lại chào Vân Kỳ, ra hiệu cho cô ấy đi trước.
Từ sau vụ tiệc hôm đó, Vân Kỳ đã chính thức gia nhập phòng thí nghiệm của tôi, cùng tôi cống hiến cho sự nghiệp vật lý của đất nước.
---
7
Tôi và mẹ Thẩm cùng đến một quán cà phê.
Bà ta căng thẳng tới mức hai tay liên tục bấu vào cốc cà phê, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Lần trước tình hình có hơi hỗn loạn, nhưng bây giờ thời cơ vừa vặn — ký đi."
Tôi lấy từ trong túi ra tờ "Giấy cắt đứt quan hệ", đặt lên bàn, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào bà ta:
"Ký rồi, mọi ân oán từ đây chấm dứt."
Mặt mẹ Thẩm lập tức tái nhợt, môi bà ta run rẩy, nước mắt chực trào nơi khóe mắt.
Bà ta cố gắng nén cảm xúc, gượng gạo nặn ra một nụ cười:
"Thính Thính, mẹ biết con hận mẹ, nhưng... con có thể cho mẹ một cơ hội nữa được không..."
Tôi không đáp, chỉ lạnh lùng lắc đầu.
Sự sụp đổ trong bà ta gần như là ngay lập tức.
Mẹ Thẩm bắt đầu lắp bắp, vừa khóc vừa oán trách bị ông Thẩm lừa gạt, vừa điên cuồng nguyền rủa mẹ ruột của Thẩm Nguyệt.
Bà ta hận người phụ nữ đó cướp đi chồng mình, khiến bà phải xa cách đứa con ruột suốt bao năm.
Nhưng thiên vị — vốn dĩ là do chính lựa chọn của bà ta.
Đợi khi bà ta bình ổn lại một chút, tôi vẫn lạnh nhạt đẩy tờ giấy cắt đứt quan hệ tới trước mặt bà, lần nữa mở miệng:
"Ký đi."
Bà ta biết không còn đường lùi, lau nước mắt, mặt mũi đầy chua xót, run rẩy cầm bút, ký tên xuống giấy.
Tôi hài lòng cất kỹ, xoay người bước đi.
Lúc sắp ra khỏi quán, tôi nhớ ra gì đó, quay đầu:
"À đúng rồi, Thẩm Lâm dạo này rất hứng thú với nông nghiệp, thiên phú cũng tốt, nếu sau này nó thi vào ngành Nông học, mong bà đừng can thiệp."
Thật ra ngay cả tôi cũng không ngờ — chỉ vì lần đó đi đón tôi, tiện tay giúp tưới nước ruộng, mà thằng nhóc này lại yêu thích nông học sâu sắc như vậy.
Sau khi biết thân phận tôi, sốc một lúc xong cậu ta đã la làng:
"Sau này em vào Viện Khoa học Nông nghiệp, chị nhớ chống lưng cho em nha!"
Tôi lúc đó suýt trẹo mắt vì giật mình.
Đồ nhóc con, còn chưa vào đại học mà đã mơ mộng viển vông!
Kết quả tôi lại lạnh lùng tặng cậu ta một cú gõ đầu:
"Thi đậu rồi nói sau!"
Mẹ Thẩm có hơi ngạc nhiên, nhưng hiện tại bà ta mang tâm trạng "mẹ hiền thế gian", chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
Tôi vừa lòng chuẩn bị ra ngoài —
Nhưng đúng lúc đó, một bóng người quen thuộc lao tới.
Mái tóc rối bù, mặc đồng phục nhân viên quán, trong tay cầm con dao cắt bánh, đâm thẳng về phía tôi.
Tôi không kịp phản ứng, mắt mở lớn, chỉ cảm thấy lưỡi dao sắc lẹm cắm sâu vào bụng mình, máu tuôn xối xả.
Thẩm Nguyệt cười như điên:
"Ch ết đi, Thẩm Thính! Mày đã hủy hoại tất cả của tao, vậy thì cùng tao ch ết đi!!!"
Tiếng hét chói tai vang lên khắp quán.
Có người nhanh chóng khống chế Thẩm Nguyệt.
Trong lúc tầm mắt tôi dần mờ đi, tôi thấy mẹ Thẩm run rẩy bấm 120, ôm lấy tôi vừa gào khóc thảm thiết.
Tôi lờ mờ nghĩ:
"Tôi còn chưa ch ết đâu, khóc cái gì mà khóc thảm vậy..."
---
Ở bệnh viện, cảm giác thật sự tệ.
Tôi nằm trên giường bệnh, ánh mắt vô hồn.
Người bên cạnh thay phiên nhau túc trực.
Buổi sáng là thầy hướng dẫn — ngồi bên giường tôi, sắc mặt trầm ngâm hỏi thăm tình hình.
Thấy thầy mắt thâm quầng vì mất ngủ, tôi đau lòng khuyên thầy về nghỉ ngơi.
Buổi chiều đến lượt Thẩm Lâm.
Cậu ta vắt chân chữ ngũ, vừa thong dong gọt táo vừa trò chuyện như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi cực kỳ thích dáng vẻ tự nhiên này của cậu ta — không coi tôi như búp bê dễ vỡ, tự nhiên mới đúng phong cách của tôi.
Hai chúng tôi hàn huyên đủ chuyện:
Thẩm Nguyệt đã bị kết án, chắc cả đời này sẽ ở trong tù,
Cậu ta còn đặc biệt nhờ người "chăm sóc đặc biệt" cô ta, đảm bảo không để yên.
Mẹ Thẩm biết tôi không còn thiện cảm, chỉ mua ít đồ rồi lặng lẽ rời đi, trước khi đi còn dặn dò Thẩm Lâm chăm sóc tôi.
Câu chuyện dần dần rải rác, tôi nghe đến lơ mơ muốn ngủ.
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.
Tôi quay đầu nhìn.
Là Vân Kỳ — cô bé rụt rè ló đầu vào, ánh mắt đầy áy náy.
Tôi lập tức hiểu cô bé nghĩ gì.
Tôi vẫy tay gọi cô lại, dịu dàng an ủi cô gái đang rối ren trong lòng.
Cuối cùng, tôi nghiêm túc vỗ vai cô bé, trịnh trọng hỏi:
"Nếu một ngày em biết rằng, theo đuổi chính nghĩa sẽ khiến bản thân tổn thương, em còn lựa chọn làm điều đó không?"
Vân Kỳ gật đầu thật chắc chắn.
Tôi nở nụ cười:
"Vậy là đúng rồi. Dù thế nào, chúng ta cũng sẽ kiên trì với chính nghĩa, cho đến giây phút cuối cùng."
Thế gian này luôn có bất công, nhưng chỉ cần chúng ta bền bỉ bảo vệ lẽ phải, thì thế giới nhất định sẽ nghiêng về phía ánh sáng.
---
8
Nhận được tin, tôi lần theo địa chỉ trong tài liệu, tìm tới nhà của Vân Kỳ.
Đó là một con hẻm tối tăm, những khu nhà tập thể cũ kỹ chen chúc nhau.
Giữa mùa hè oi bức, những nơi như thế này luôn là ổ sinh sôi của gián, rắn — những sinh vật khiến người ta rùng mình.
Bên cạnh một tòa nhà tồi tàn đến mức dù so với những căn nhà mục nát xung quanh vẫn nổi bật vì sự hoang phế, tôi chạm mặt một cô bé đang ngồi xổm khóc thút thít.
Tôi khẽ cong khóe môi, sải bước đi tới.
"Nếu cô tới vì chuyện bài luận văn đó, tôi sẽ không tiết lộ với ai đâu."
Vân Kỳ lau nước mắt, giọng lạnh lùng.
Cô bé đã hiểu lầm, nghĩ tôi là đồng bọn của Thẩm Nguyệt.
Tôi mỉm cười nhẹ, thầm nghĩ — đúng là cô bé còn quá trẻ, ngoài miệng nói sẽ không tiết lộ, nhưng ánh mắt thì tràn đầy uất ức không cam tâm.
"Tôi không phải đồng bọn của Thẩm Nguyệt."
Tôi vừa cười vừa đưa tay ra:
"Xin tự giới thiệu, tôi là Thẩm Thính — đúng, chính là người mà em đang nghĩ tới."
Vẻ lạnh lùng trên mặt Vân Kỳ lập tức vỡ vụn, gương mặt hoảng loạn không giấu nổi.
Cô bé siết chặt vạt áo, lắp bắp:
"...Viện sĩ Thẩm?"
Tôi gật đầu:
"Nhưng hôm nay tôi đến đây, quả thực là vì bài luận văn đó."
Tôi nghiêm túc nói:
"Chúng tôi đã xác minh được — tác giả thực sự của bài luận không phải Thẩm Nguyệt, mà là em. Đó là một bài luận xuất sắc, ý tưởng vô cùng sáng tạo. Ngay cả tôi khi đọc cũng thấy rất bất ngờ."
"Vì vậy, tôi đến đây để trả lại sự trong sạch cho em."
Vân Kỳ sững người.
Ánh sáng trong mắt cô bé vừa lóe lên đã nhanh chóng tắt lịm.
Cô siết chặt môi, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức:
"Không cần đâu."
"...Em thật sự rất biết ơn đất nước và viện sĩ đã để ý đến chuyện này, đã muốn giúp em. Nhưng... nhưng..."
Cô bé nghẹn ngào:
"Cũng vô ích thôi, vì em đã ký hợp đồng tặng luận văn tự nguyện..."
Cả cơ thể Vân Kỳ run lên, nước mắt như những hạt ngọc đứt dây rơi lã chã.
Giọng cô bé run rẩy:
"Ban đầu em không muốn, đó là bài luận mà em thức trắng đêm mới hoàn thành, sao em cam tâm dâng nó đi cơ chứ!"
"Nhưng... nhưng em không còn cách nào khác. Ngay ngày hôm sau khi em từ chối, cô ta đã uy hiếp em."
"Trước quyền lực và tiền bạc, em chẳng là gì cả. Cô ta hứa sẽ cho em một khoản tiền, đủ để bố mẹ em an hưởng tuổi già..."
"Xin lỗi... xin lỗi..."
Cô bé sụp xuống đất, khóc nức nở.
Tôi thở dài, cúi người ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoa đầu, giọng dịu dàng:
"Em không sai, Vân Kỳ. Bảo vệ gia đình mình, chưa bao giờ là sai cả."
"Nhưng em vẫn chỉ là một đứa trẻ, cũng cần được bảo vệ."
"Vì vậy tôi đến đây."
"Dù có chuyện gì xảy ra, xin em hãy nhớ — em rất xuất sắc, cực kỳ xuất sắc."
"Chỉ cần tiếp tục trưởng thành, em sẽ khiến cả thế giới phải kinh ngạc."
"Và trong suốt quá trình đó, tôi — cùng đất nước này — sẽ luôn bên cạnh em."
"Cho nên, đừng quá hà khắc với bản thân. Chúng tôi sẽ luôn trân trọng em."
Dưới sự bảo đảm chắc nịch của tôi, Vân Kỳ cuối cùng cũng quyết định cố gắng thêm một lần nữa.
Cô bé ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng như những vì sao — giống hệt ánh mắt năm xưa của tôi khi lần đầu tiên được thầy nhận vào ngành vật lý.
Đó là tình yêu cả đời tôi, là lý tưởng cả đời tôi.
Bằng sức nhỏ nhoi của bản thân, tôi nguyện vì quốc gia này mà góp thêm ánh sáng.
Tôi mỉm cười, nhìn về phía khu nhà tập thể hoang tàn.
Sẽ đến một ngày, cô bé này sẽ rời khỏi nơi tối tăm ấy.
Bằng chính nỗ lực của mình, cô sẽ bước lên đỉnh cao.
Giống như tôi, giống như tất cả những người đang cống hiến cho Viện Khoa học.
(Hoàn)