Vạch Mặt Thiên Kim Giả
Chương 3
“Điều quan trọng nhất trong kinh doanh là chữ tín.”
“Hành động của anh trong kinh doanh chính là bỏ mặc đối tác và bỏ chạy.”
“Nó khiến tôi rất nghi ngờ tính cách và khả năng của anh.”
Tôi đã ăn miếng trả miếng và không chịu nhường một li nào.
Trên trán Tư Hành nổi gân xanh, nhưng hắn vẫn cố kìm nén, vặn lại: “Không ai nói với cô Diệp rằng sẽ không có người đàn ông nào thích một người phụ nữ nóng tính sao?”
“Và cũng không ai muốn một người đàn ông tùy tiện chỉ tay vào người khác giới.”
Tôi lười nói chuyện với những kẻ tầm thường nhưng vẫn nói ra điều tò mò trong lòng.
“Vì anh lựa chọn bỏ lại tôi ở lễ cưới và đi tìm Diệp Dao. Điều đó có nghĩa là trong thâm tâm anh thích cô ấy. Tại sao anh không ở bên cô ấy?”
Theo diễn biến của nguyên tác, Tư Hành hẳn là đã lập tức chú ý đến cảm xúc của Diệp Dao sau khi cô ta cắt cổ tay. Về sau hối hận cuộc hôn này và bắt đầu trò phũ phàng với vợ.
Nhưng những ngày này, tôi chẳng thấy màn theo đuổi nào cả, chứ đừng nói đến là phũ phàng với Diệp Ninh.
Chẳng lẽ là có loại hiệu ứng cánh bướm nào đó? Bởi vì trước nhờ Tư Hành kịp cứu Diệp Dao nên Tư Hành không nhận ra tình yêu của mình dành cho Diệp Dao?
Sắc mặt Tư Hành có chút mất tự nhiên.
“Diệp Dao và tôi chỉ là anh em.”
“Cô ấy quá non nớt, còn điều tôi cần là một đối tác có thể cùng tôi làm việc chăm chỉ chứ không phải một đứa trẻ cần tôi chăm sóc.”
“Hơn nữa cô ấy đã không còn là con gái duy nhất của Diệp gia. Nhà tôi sẽ không cho phép tôi cưới một phụ nữ vô dụng.”
Chậc.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người tự tin như vậy.
Tôi chợt tò mò không biết bao nhiêu tình yêu đẹp đẽ trong tiểu thuyết gốc có bao nhiêu là thật và bao nhiêu là giả.
Nếu Tư Hành thực sự yêu Diệp Dao đến thế, tại sao hắn lại không ngần ngại cắt đứt quan hệ và cưới bạn gái của mình ngay khi biết được thân phận của cô ta?
Và khi Diệp Dao bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, tại sao hắn lại nhắm mắt làm ngơ?
Đừng nói yêu mà không biết, dù bạn nuôi một con chó mà thấy nó đói thì bạn cũng sẽ đổ ít thức ăn cho nó, phải không?
Có lẽ hắn thực sự cảm động khi biết Diệp Dao đã tự sát.
Nhưng cảm giác này hoàn toàn bị lấn át bởi tầm quan trọng của lợi ích.
Ai biết được hàng loạt thủ đoạn theo đuổi vợ sau này của hắn có phải là một trò lừa hay không vì hắn phát hiện ra rằng cha mẹ Diệp vẫn có tình cảm sâu sắc với Diệp Dao?
Hắn chỉ muốn cưới con gái của nhà họ Diệp.
Về phần cô con gái này là ai, Tư Hành căn bản không quan tâm.
Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu và không còn buồn kiếm cớ với đối phương nữa.
“Tư Hành, hôm nay tôi không hỏi ý kiến anh, tôi chỉ đưa ra thông báo thôi.”
“Dù anh có đồng ý hay không thì cuộc hôn nhân này cũng phải chấm dứt.”
“Quá cù nhây và mất mặt rồi.”
Nói xong những lời này, tôi hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt cau có của Tư Hành, đứng dậy rời đi.
Tôi thực sự không biết làm thế nào Diệp Dao lại yêu một tên tặc nam như vậy, nhưng hai người họ vẫn có thể nhau như vậy.
Thật là nhàm chán, thực sự nhàm chán.
Làm sao có thể chơi trò tình ái với một kẻ hạ cấp như vậy, kiếm tiền quan trọng như vậy sao.
Sau khi bước ra khỏi quán cà phê, tôi lập tức gọi điện cho anh trai Diệp Thần.
“Anh hai! Mọi chuyện đã được lo liệu rồi, anh đừng lo lắng.”
“Mọi thủ tục ở công ty đã hoàn tất chưa?”
“Được rồi, cảm ơn anh hai.”
Khi nghe tin mọi thủ tục đăng ký đã hoàn tất, cuối cùng tôi cũng nở một nụ cười thoải mái.
8.
Trong nguyên tác, Diệp Ninh là người ít học và rất tham vọng.
Cô ấy vào công ty với tư cách là người nhà họ Diệp và được bổ nhiệm làm Giám đốc bộ phận.
Nhưng cô ấy không biết gì về kinh doanh và điều hành những người xung quanh, điều này khiến nhiều nhân viên không hài lòng.
Cuối cùng, sau khi làm hỏng một dự án rất quan trọng, một số cổ đông rất không hài lòng với phong cách gia đình trị của cha Diệp, và trực tiếp yêu cầu loại bỏ Diệp Ninh tại cuộc họp cổ đông.
Cha Diệp bị áp lực buộc phải trục xuất Diệp Ninh.
Nhưng Diệp Ninh không chịu bỏ cuộc, nhất quyết tạt nước bẩn vào Diệp Dao – người thậm chí còn không cùng bộ phận, buộc cha Diệp phải sa thải Diệp Dao.
Công bằng mà nói, thân là một tiểu công chúa được cưng chiều nuôi nấng, năng lực làm việc của Diệp Dao chỉ có thể coi là ở mức trung bình.
Nhưng so với Diệp Ninh, người không có năng lực và thích chỉ tay thì ít nhất cô ta cư xử rất đúng mực, siêng năng và chưa bao giờ hành động như một con quái vật.
Vì vậy, với sự làm nền của Diệp Ninh, Diệp Dao trông đặc biệt rực rỡ.
Rất nhiều người biết quan hệ giữa hai người đều thấp giọng bàn luận sau lưng: “Người có học thức thực sự khác với người nhà quê.”
“Diệp Ninh giống như một tên nhà giàu mới nổi, nhưng Diệp Dao mới là công chúa thực sự.”
“Gà rừng có lông cũng không thể biến thành phượng hoàng.”
Những lời này truyền đến tai Diệp Ninh, khiến cô ấy càng tức giận và điên cuồng hơn, càng nhắm vào Diệp Dao càng mạnh hơn.
Tất nhiên, tôi không có hứng thú với kiểu cãi vã vụng về này.
Trước khi bắt đầu xuyên sách, tôi là nhân viên của một công ty công nghệ lớn.
Cuối cùng, sau khi được thăng chức từ con số 0, tôi bị xuyên vào cuốn sách.
Với tư cách là nhất đại Quyền Vương, tôi không hứng thú với tình ái hay việc tranh giành của phụ nữ.
Khi xuyên sách tôi chỉ có ba mục đích: Kiếm tiền, kiếm tiền, và kiếm tiền.
Trong nguyên tác, Diệp Thần – con trai cả của Diệp gia, say mê nghệ thuật và không có hứng thú với việc kinh doanh.
Cha Diệp ban đầu có ý định đào tạo Diệp Ninh, nhưng cô ấy đã tự mình phá hỏng nó.
Cuối cùng, công ty đương nhiên rơi vào tay Diệp Dao.
Mà Diệp Dao lại không biết gì về vận hành và quản lý, cuối cùng nhà họ Diệp chỉ tồn tại trên danh nghĩa, trở thành công ty con của tập đoàn Tư gia.
Lúc bấy giờ, Diệp Dao có thể ổn định cuộc sống và trở thành người vợ dịu dàng đằng sau Tư Hành.
Lần đầu tiên đọc bài truyện và nhìn thấy đoạn văn này, tôi không khỏi thở dài.
Là một công ty hàng đầu ở thành phố A, tập đoàn Diệp gia có giá trị thị trường hàng chục tỷ, Diệp Dao thực sự đã tùy tiện trao nó cho Tư Hành.
Phải nói rằng, bộ não tình yêu thực sự là thứ đắt giá nhất trên đời.
Tôi thậm chí còn có chút nghi ngờ rằng Tư Hành ở đoạn sau tiểu thuyết có hành động theo đuổi như vậy là vì hắn bị thu hút bởi sự ngu ngơ trong tình yêu của Diệp Dao sao?
Nhưng hắn sẽ không có cơ hội này.
Mỗi xu của tập đoàn Diệp gia sẽ là của tôi.
Đối với ái tình đắm chìm đắm trong tiền bạc thôi.
9.
Tôi không trực tiếp nhảy dù vào vị trí quản lý bộ phận như trong tác phẩm gốc mà bắt đầu từ dưới lên một cách trung thực.
Tất nhiên, tôi không đạo đức giả đến mức che giấu danh tính con gái thật của Diệp gia.
Bối cảnh là một con át chủ bài gây sốc khiến mọi người không thể đánh giá thấp tôi.
Và năng lực của chính mình là cách duy nhất để thuyết phục người khác.
Cả hai điều này đều không thể thiếu.
Trước khi xuyên sách, tôi chỉ là một người trong suốt nhỏ bé, không có quyền lực, nhưng tôi vẫn có dựa vào khả năng của chính mình để leo lên vị trí hàng đầu.
Nhưng lần này, với danh tiếng là quý nữ của Diệp gia, cộng thêm lời ám chỉ của cha Diệp, dù cố ý hay vô tình, rằng ông sẽ chuẩn bị cho tôi làm người thừa kế tiếp theo thì tôi giống như cá gặp nước.
Mọi người đều tôn trọng tôi từ tận đáy lòng.
Mặt khác, phía Diệp Dao có vẻ không ổn.
Khả năng của cô ta ngay từ đầu đã không nổi bật và thậm chí còn mờ nhạt hơn so với hoàn cảnh của tôi.
“Đúng như dự đoán, cái gì là giả thì là giả. Khoảng cách về gen đều ở đó.”
“Không phải Diệp Dao đã được dạy dỗ ở Diệp gia mười mấy năm sao? Tại sao cô ta lại không biết gì cả?”
“Đồ giả không bằng đồ thật, chỉ là bùn không đỡ nổi tường thôi.”
“Sao cô ấy còn có can đảm ở lại đây? Cô ấy không phải muốn tranh giành quyền lực với cô Diệp Ninh đó chứ?”
…
Mọi lời bàn tán từng lấn át Diệp Ninh giờ đổ dồn vào Diệp Dao.
Để lấy lòng tôi, nhiều người đã cố tình nói xấu Diệp Dao trước mặt tôi và loại trừ cô ấy.
Nhưng vẻ mặt của tôi vẫn không thay đổi: “Mọi người đều có sự phân công lao động và thế mạnh riêng.”
“Diệp Dao rất tận tâm và chưa bao giờ gây ra lỗi trong công việc.”
“Đừng tạo bè phái trong văn phòng.”
Diệp Dao thực sự rất nghiêm túc ở vị trí của mình.
Nhưng vị trí của cô ta – nói thẳng ra, là một công việc linh tinh.
In tài liệu, hỗ trợ đặt hàng, giao tài liệu…
Hầu như tất cả mọi người đều có thể ra lệnh cho cô ta.
Suy cho cùng, cô ta không có kiến thức cùng kỹ năng chuyên môn nên không thể làm những công việc khác.
Và giờ cô ta không có lý lịch của Diệp gia nữa.
Cha Diệp không có ý định cho cô ta vào công ty, là cô ta tự mình vào.
Sau khi biết cô ta đã gia nhập công ty, cha Diệp đã mất bình tĩnh.
Ông ở nhà tức giận và nói một cách thô lỗ: “Tài sản tương lai của gia đình chúng tôi sẽ được để lại cho Ninh Ninh, hoàn toàn không liên quan gì đến cô.”
Nước mắt Diệp Dao lập tức rơi xuống.
Cô khó tin nhìn cha Diệp: “Cha, cha nghĩ con như vậy sao?”
“Cha nghĩ rằng con vào công ty để tranh giành quyền lực với chị Diệp Ninh sao? Con không có, con chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Con chỉ, con chỉ không muốn ở Diệp gia ăn cơm miễn phí. Con chỉ muốn chuộc lại tội lỗi của mình càng nhiều càng tốt và giúp đỡ gia đình nhiều nhất có thể.”
Thành thật mà nói, tôi không hiểu lắm logic của Diệp Dao.
Nếu cái gọi là sự chuộc tội của cô ta chính là gia nhập tập đoàn Diệp gia và làm một công việc nhận bốn nghìn tệ một tháng và lao động chân tay thì tội lỗi này thực sự được chuộc lại một cách rẻ mạt.
Hơn nữa bốn nghìn tệ tiền lương, chẳng phải đều vào ví của cô ta sao?
Bằng cách này, trong mắt cô ta có phải là sự chuộc tội?
Vậy thì không phải tất cả công nhân trên thế giới đều đang cố gắng chuộc tội cho bọn tư bản sao?
Tôi luôn tuân thủ nguyên tắc với cô ta là nước sông không phạm nước giếng, nhưng khi nghe đến lời này, tôi không khỏi cau mày: “Không ai nói cô có tội, và cô không thể tự chuộc tội bằng cách này.”
“Thay vì đến công ty nhận công việc mà ai cũng có thể làm được thì thà ở nhà và dành nhiều thời gian hơn cho mẹ. Tôi và anh Hai hiện tại đều rất bận rộn, ở nhà một mình mẹ chắc hẳn rất buồn chán. Nếu cô có thể giúp chúng tôi ở nhà với mẹ và thể hiện lòng hiếu thảo với bà, chúng tôi sẽ càng biết ơn cô hơn.
Tôi nghĩ điều này là hợp lý và chân thành.