Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

VAI NỮ PHỤ DIỄN XONG RỒI, VỀ VỚI PHẢN DIỆN THÔI - Chương 2: Là ta bỏ hắn!

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:20:16

03

 

Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, bắt đầu chuyên tâm theo đuổi Lâm Tĩnh An một cách cần mẫn, hết lòng hết .

 

Ăn mặc , gì là mua tặng . Ngày ngày dính chặt lấy như keo, rảnh là tranh thủ nhào tới sáp gần.

 

Thỉnh thoảng còn nghĩ vài chiêu hạ lưu để dìm cho bằng Giang Vân Nhu.

 

Dĩ nhiên, là một nữ phụ ác độc, đời nào thành công .

 

Bất kể kế hoạch của kín kẽ đến , cuối cùng cũng nam nữ chính phá giải dễ như bỡn, còn phản đòn tơi tả lên đầu .

 

Nhờ hệ thống che chở, thể vẫn lành lặn xây xát gì.

 

Chỉ là... tim , danh dự của , và một chút phẩm chất còn sót mục nát gần hết.

 

Vì để "đẩy thuyền" ngược cho Lâm Tĩnh An và Giang Vân Nhu, mấy năm nay đắc tội với bao nhiêu kẻ quyền thế.

 

Kinh thành , chỉ cần phẩy tay cũng đủ ngh iền nát – một quận chúa bé nhỏ – chỉ một hai. Huống hồ còn điều, kiềm chế, hết đến khác loạn trời đất.

 

May , trong sự quái đản của thế giới , – một nữ phụ ác độc – vẫn sống nhăn răng tới hiện tại. Cuối cùng cũng đợi đến ngày Lâm Tĩnh An tự lời hủy hôn bao .

 

Phải rằng, tuy và Giang Vân Nhu âm thầm thề non hẹn biển từ lâu, nhưng hôn ước giữa vẫn y như – lì lợm vô cùng.

 

Hai họ cứ “hiểu lầm – chia ly – tái hợp” hết tới khác, còn cái hôn ước cứ kiên cường tồn tại như thể gì xảy .

 

Dù nữ chính đau khổ dằn vặt thế nào, nam chính cũng nhất quyết chịu hủy hôn, khiến và cái hôn sự trở thành công cụ để kịch bản bòn rút nước mắt bao .

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Trời cao mắt, cuối cùng cũng gần đến hồi kết. Nam chính chính miệng hủy hôn, đợi ngày lâu lắm !

 

Theo như kịch bản, ngày mai, tội ác "tày đình" của sẽ truyền tới tai hoàng thượng, khiến long nhan nổi giận, giáng chỉ tước đoạt phong hiệu, đuổi khỏi kinh thành.

 

Ta cam tâm, chạy trốn, mưu tính trả thù, nhưng quan binh đuổi đánh đến ch ế t tươi trong ngõ tối, từ đó còn uy h.i.ế.p gì đến đôi nam nữ chính nữa.

 

Ta nuốt xuống một bụng thô tục, sang phần thưởng – một đống hoàng kim sáng chói – lòng đầy chờ mong bước kết cục cuối cùng.

 

Nào ngờ, kịp lấy vàng, quan binh ùn ùn kéo ngõ, mặt mày lạnh lùng, tay lăm lăm trường kiếm, bao vây giữa lối nhỏ.

 

Ta ngơ ngác ngẩng đầu: Ủa? Diễn gấp luôn hả?

 

04

 

Người đến là... quen mặt.

 

Đám quan binh rẽ hai bên, nhường đường cho một chiếc xe ngựa gỗ mun đỗ sát đầu ngõ.

 

Mành xe vệ binh vén lên, một nam tử trẻ tuổi khoác cẩm bào đen đỏ bước xuống, sải từng bước chậm rãi đến mặt .

 

Ta đang chồm hổm đất, từ cao xuống, ánh mắt lạnh lùng, khí thế bức .

 

Khóe môi nhếch lên khinh bỉ, mở miệng là châm chọc:

 

“Bị trong lòng ruồng bỏ như thế, cảm giác thế nào?”

 

Ta đáp, trong lòng thì lo sốt vó.

 

Những năm qua vì thành nhiệm vụ, đắc tội ít – trong đó cả vị đại nhân mắt.

 

, ai xa lạ – chính là Tạ Ngọc Chương, đại phản diện đỉnh cấp, hiện đang là vị thủ phụ trẻ nhất Đại Chu triều.

 

Thân là thứ tử, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, tâm cơ thâm sâu, giẫm lên vô để leo lên vị trí quyền khuynh triều dã.

 

Hắn là kẻ duy nhất trong truyện thể khiến nam chính trọng thương gần ch ế t – đúng là tia sáng rực rỡ hiếm hoi của giới phản diện, khác biệt với nữ phụ “tự tự chịu” như .

 

Tạ đại nhân nhận câu trả lời, bèn lạnh mặt, khom xuống, ánh mắt tối tăm sắc lẹm .

 

Áp lực từ kẻ nắm quyền khiến bất giác ngả về .

 

Hắn vươn tay, chạm nhẹ khóe mắt – đầu ngón tay dính chút nước, hẳn là giọt lệ kịp lau màn “biệt ly” lúc nãy.

 

Theo thì Tạ đại nhân sạch sẽ, mà lúc xoay tay, miết giọt nước mắt như đang chơi đùa, lạnh liếc :

 

“Không dám ?”

 

Ta suy nghĩ một chút, yếu ớt đáp:

 

“Hắn... ruồng bỏ .”

 

Thật tự chó liếm, giờ cũng là chủ động dừng . Nói đúng , là bỏ !

 

Nữ phụ cũng lòng tự trọng chứ bộ!

 

Vừa nghĩ xong, liền bóp cổ.

 

Tạ Ngọc Chương gằn từng chữ: “Ngươi vẫn tỉnh ngộ? Vẫn còn thích ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vai-nu-phu-dien-xong-roi-ve-voi-phan-dien-thoi/chuong-2-la-ta-bo-han.html.]

 

Thích gì mà thích! Đó là nghiệp vụ! Là chuyên môn! Là sự nghiệp! Chúng cùng là phản diện, hiểu chút nào?

 

Ta dám phản kháng như , giờ mà cãi là thật sự sẽ cho bay màu luôn mất.

 

Ta hoảng đến ngất, nắm chặt cổ tay , sợ bỗng dưng lên cơn là xong đời.

 

Tạ Ngọc Chương trông còn kích động hơn cả , hốc mắt đỏ lên, như moi câu trả lời.

 

Trời ơi, là ngươi bóp cổ mà, ngươi ấm ức cái nỗi gì?

 

Đầu óc rối bời, buột miệng kêu lên:

 

“... A Ngọc, đau.”

 

Tạ Ngọc Chương – nổi tiếng tâm cơ thâm trầm – lập tức biến sắc. Hắn sững , buông tay, lùi hẳn mấy bước.

 

... Ta yêu quái, phản ứng quá ?

 

Mà dù , cũng đạt mục đích !

 

dùng sức, vẫn tranh thủ ho vài tiếng, vẻ yếu ớt đáng thương.

 

Trong đầu cấp tốc tính kế thoát , kịp nghĩ xong, lạnh lùng lệnh:

 

“Đưa nàng về phủ. Từ nay về , Giang Vân Vi chỉ là của Tạ phủ.”

 

Ta: “... Hở???”

 

05

 

Chuyện ... thật quá hoang đường.

 

Ngay lúc kịch bản sắp kết thúc, cốt truyện rẽ sang hướng quái đản ai lường .

 

Ta – một nữ phụ ác độc, bao chuyện tày trời, cuối cùng chỉ tước mỗi cái phong hiệu.

 

Không những đuổi khỏi kinh thành, mà còn đại phản diện Tạ Ngọc Chương áp giải về Tạ phủ.

 

Ai nấy đều nghĩ đưa về là để hành hạ tra tấn.

 

Ta cũng nghĩ luôn.

 

Ta thậm chí còn cùng hệ thống lập sẵn kế hoạch thoát từ đêm đầu tiên.

 

Thế nhưng —

 

Ngày thứ nhất: Hắn ném một viện riêng, quản gia đến hỏi cần gì, rụt rè bảo ăn gì đó… Kết quả là cả bàn đầy cao lương mỹ vị dọn lên.

 

Ngày thứ hai: Tỳ nữ cận cũ chạy tới ôm lóc kể khổ, đó dẫn theo cả đám mang về đầy đủ đồ dùng quen thuộc của .

 

Ngày thứ ba: Hắn rốt cuộc cũng tới.

 

Lúc đó đang xích đu, ăn nho tươi tỳ nữ đút, đong đưa nhàn nhã giữa sân.

 

Hắn mặc triều phục, chắc là mới hạ triều xong, còn – một kẻ rảnh rỗi ăn no chờ ch ế t – thoáng thấy ngại (một chút thôi).

 

Tạ Ngọc Chương từ đầu đến chân, mà như :

 

“Nhìn nàng cũng thích nghi đấy, còn tưởng nàng vì tình mà lóc than vãn.”

 

Khóc thì cũng thôi, nhưng diễn miễn phí mà phần thưởng thì xin , rảnh.

 

Nghĩ thế nhưng dám , giữ im lặng.

 

Hắn mím môi, giọng lạnh hẳn :

 

“Lâm Tĩnh An và Vương phi Trấn Nam Vương đạt thành thỏa thuận, Giang Vân Nhu nhận nghĩa nữ, giờ cũng coi như tiểu thư Vương phủ – hẳn là để chuẩn cho hôn sự.”

 

Ta vốn … thoát vai, chẳng còn hứng thú quan tâm, nhưng vì , nên cũng cố tỏ vẻ bất mãn cho đúng vai:

 

“Thật đáng ghét.”

 

Không ngờ, câu chọc trúng dây thần kinh của ai đó.

 

Tạ đại nhân sa sầm mặt:

 

“Không chuyện với , nhưng suốt ngày nhớ thương hôn sự của ?”

 

... Trời cao mắt, là ngươi nhắc đấy nhé!

 

Người đồn rằng thủ phụ đại nhân tính tình thất thường, xem lý.

 

Gương mặt còn nguôi giận, đột nhiên đổi sắc, như :

 

“Có nhớ cũng vô dụng. Ngoài Tạ phủ, nàng chẳng còn chốn nào để về cả.”

Loading...