Vạn Cổ Long Đế
Chương 11: Chạy thôi!
Ngọn lửa bùng lên, suýt chút nữa đốt trọi cái đầu màu xanh của cây non.
Nó kéo Lâm Thần đi: “Chạy thôi!”
Trong mắt Lâm Thần tràn đầy vẻ giận dữ. Trong cơ thể hắn dường như có sấm sét nổ tung, giữa lúc lồ ng ngực phập phồng dữ dội, một luồng lực lượng khó có thể hình dung phát ra, trở tay ném mạnh Chim Rực Lửa xuống mặt đất.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn nổ ra, Chim Ánh Lửa rơi tan tác.
Ngay cả Lâm Nhất Minh cũng bị làm cho mặt xám mày tro.
“Sống tạm không mất mặt, đã chết mới mất mặt!”
Cây non không hề nhiều lời, kéo Lâm Thần bỏ chạy.
Bọn họ bay lên nhảy xuống liên tục trong rừng cây. Chỉ vài giây sau, bọn họ đã bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Lâm Nhất Minh bò dậy từ trên mặt đất, ánh mắt dữ tợn.
Hắn ta siết chặt nắm tay: “Lâm Thần, ngươi trốn không thoát đâu!”
“Thiếu gia, ngươi không sao chứ?” Thị vệ trưởng thò qua hỏi.
“Đuổi theo!” Khuôn mặt Lâm Nhất Minh lạnh lẽo đến mức dọa người.
Dù hôm nay có xảy ra chuyện gì thì cũng không thể làm Lâm Thần sống sót rời khỏi núi Tử Liên.
Sau khi biết tin tức Lâm Thần đã chết, bên Phong Kiếm tông đã đưa tín vật nhập tông tới.
Nếu để Phong Bất Diệt biết Lâm Thần vẫn còn sống thì phiền phức lắm.
Gia tộc nhất định sẽ no đòn!
“Êêê, phía trước rế trái... không được, có yêu thú, rế phải đi thôi!”
Cây non ngồi trên đầu Lâm Thần, luống cuống tay chân chỉ đường giúp hắn.
Lâm Thần cạn lời. Có chắc là ngươi không phải đang gây thêm phiền phức không?
Trên bầu trời phía sau, Lâm Nhất Minh cưỡi Chim Rực Lửa, ánh mắt lạnh lùng, coi thường người khác.
“Với ta mà nói, ngươi chỉ là chó nhà có tàng mà thôi. Dù ta có để ngươi trốn thì ngươi có thể trốn được bao xa chứ?”
Lâm Nhất Minh nhìn theo bóng dáng Lâm Thần, cười nhạo.
Lần này mình thắng chắc rồi!
Lâm Thần nhìn ra sau một cái, không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong gia tộc có một gã thị vệ trưởng, huyền thú là Chuột Trắng Lông Gấm, cực kì am hiểu truy tung.
Chỉ đơn thuần chạy trốn là rất khó chạy thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ.
“Ẩm!” Một viên cầu lửa được ném xuống từ trên cao phía sau.
Lâm Thần dựa vào thân pháp tuyệt diệu né trái né phải tránh thoát mảnh vỡ từ viên cầu lửa.
Nhưng mà làn sóng nhiệt kh ủng bố tỏa ra từ giữa viên cầu lửa vẫn ập lên lưng Lâm Thần, nóng tới mức khiến hắn khí huyết cuồn cuộn.
Lâm Nhất Minh cười cọt liên tiếp thả ra viên cầu lửa, giống như là mèo vờn chuột.
Đám thị vệ trưởng đều cười ha ha. Bọn họ cảm thấy lần này Lâm Thần trốn không thoát.
Hiển nhiên, bọn họ đã quên là trước đây Lâm Thần chỉ với một người một sói, cả người tắm máu, xây nên cơ nghiệp kiên cố cho nhà họ Lâm ra sao.
“Thiếu gia, để ta lên!”