Vạn Cổ Long Đế
Chương 29: Nói bậy!
“Ừ, vậy chờ xong việc ở đây, chúng ta liền đi Ly Hỏa tông.” Cây non thuận miệng nói.
“Đi Ly Hỏa tông... ngươi biết yêu cầu tuyển đệ tử của Ly Hỏa tông khắc nghiệt cỡ nào không?”
Lâm Thần không nhịn được nói móc: “Yêu cầu thấp nhất là huyễn thú cấp bốn, ngươi mới có cấp một, ngay cả một bước thấp nhất kia cũng không qua được.”
Cây non giận dữ: “Nói bậy! Tức chết ta rồi! Ta chính là cây Hồng Mông thời thái cổ, rong chơi vũ trụ, trấn áp muôn đời! Trên đời này không ai có thể xem thường Thụ ca! Nhớ năm xưa...”
“Đừng nhớ năm xưa nữa, nhớ hiện tại đi!”
Lâm Thần võ lá cây xanh mượt trên đầu cây non rồi thở dài.
Thật ra cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội.
Mỗi năm Ly Hỏa tông đều sẽ tổ chức khảo nghiệm tại hoàng thành năm quốc để lựa chọn đệ tử.
Người giành hạng nhất là thiên kiêu đặc chiêu, có thể phá cách trúng tuyển.
“Tính ra thì mấy hôm nay là thời gian thu nhận đệ tử của Ly Hỏa tông. Ta phải nhanh chóng đến hoàng thành mới được."
Nhìn từng mảng mây mù trước mắt, trong mắt Lâm Thần hiện lên vẻ quyết tâm.
Trước mắt đã có một con đường đi rồi, dù thế nào thì mình cũng phải kiên trì đi xong.
“Xoát! Xoát! Xoát!”
Đúng lúc này, trên vách núi truyền đến từng tiếng lướt qua không khí.
Rõ ràng là có bóng dáng đang xuyên qua sương mù dày đặc.
Lâm Thần giật mình, vội vàng trốn ra sau tảng đá lớn, vểnh tai lên lắng nghe.
Tổng cộng có bảy người đang vọt tới chỗ sâu trong núi Tử Liên.
“Nhà họ Lâm cho rằng chỉ dựa vào nửa bản tàn đồ kia là có thể hợp tác với chúng ta thăm dò di tích núi Tử Liên, đúng là buồn cười!”
“Đã có cơ hội chiếm riêng rồi, vì sao phải gọi bọn họ chứ?”
“Mau, sắp tới giờ rồi!”
“Thành công thì phải đi ngay, lão già Lâm Hồng Bân kia khó đối phó lắm!”
Cuộc đối thoại giữa vài người theo tiếng gió truyền vào trong tai Lâm Thần.
“Người nhà họ Trương?” Lâm Thần hơi nheo mắt lại. Vậy là đã rõ ràng mọi chuyện rồi.
Nhà họ Trương và nhà họ Lâm mỗi bên có một nửa bản tàn đồ, định hợp tác thăm dò di tích núi Tử Liên. Một nửa bản tàn đồ của nhà họ Lâm đang trong tay mình, chính là bản tàn đồ trong nhãn trữ vật của Lâm Nhất Minh. Nhà họ Trương đã thông qua thủ đoạn khác biết địa điểm cụ thể của di tích núi Tử Liên, chuẩn bị ném nhà họ Lâm ra, chiếm riêng cho mình.
Sau khi tự hỏi, Lâm Thần quyết định chơi lớn một lần.
Hắn nhẹ nhàng cống Lâm Ninh Nhi, bóng người bay nhanh qua sương mù dày đặc đuổi theo đám người.
Dựa vào Vạn Mộc Tranh Vanh Thể, Lâm Thần có thể cảm ứng hoa cỏ cây cối xung quanh.
Cả một khu rừng rậm rộng lớn đều rơi vào tầm mắt hắn.
Lâm Thần theo sau bảy người với một khoảng cách an toàn.
“Nhãi ranh, ngươi lớn gan thật đấy, ngay cả loại chuyện vui này cũng muốn xen vào.”
Cây non thở dài: “Thụ ca vốn là một gốc cây thận trọng bảo thủ, bây giờ đã bị ngươi dạy hư luôn rồi.”
“Nhát gan chính là nhát gan, đừng có dát vàng lên mặt mình!” Lâm Thần bĩu môi.
Thỉnh thoảng có tiếng yêu thú rít gào cực to truyền đến từ chỗ sâu trong núi Tử Liên.
Càng vào sâu càng nhận ra được sự hung ác của yêu thú đang đè nén xung quanh.
Thảo nào ít có người dám đi vào đây.
Thật sự là rất nhiều yêu thú, chỉ hơi sơ sẩy thôi là sẽ trở thành đồ ăn.
Chỉ mới nửa canh giờ thôi mà bảy người nhà họ Trương phía trước đã bị yêu thú tấn công năm lần.
May là bọn họ thực lực mạnh mẽ mới không gặp nguy hiểm.
Dẫn đầu chắc là gia chủ Trương Huyền của nhà họ Trương, thực lực tầng sáu cảnh giới Địa Linh.
Sáu người còn lại đều là cao thủ trong nhà họ Trương, tất cả đều là thực lực tầng năm cảnh giới Địa Linh.
Mấy người phía trước đột nhiên dừng lại.
Lâm Thần nhìn theo, trong mắt lướt nhanh qua vẻ không ngờ.
Trên vách núi phía trước có một hang động bị cây cối che phủ.
Kinh Lôi phủ!