Vạn Cổ Long Đế
Chương 3: Tỷ tỷ ốm yếu
Lâm Ninh Nhi ôm hộp gấm như ôm một vật quý báu đi đến trước giường.
Lâm Thần đã bị thương nặng gần chết, ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ mỏng manh.
“Đệ đệ, chỉ cần ăn viên đan dược này xong thì đệ sẽ khỏe lên thôi, cho dù không thể tu luyện cũng không sao, tỷ sẽ bảo vệ đệ cả đời..."
Nói xong lời cuối cùng, Lâm Ninh Nhi bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt liên tục chảy xuống.
Bảy ngày sau, mình phải gả cho đại thiếu gia nhà họ Trương làm thiếp.
Đây là việc cuối cùng mà mình có thể làm cho đệ đệ.
“Là do tỷ vô dụng, nếu tỷ cũng có thể tu luyện thì tỷ nhất định sẽ ở lại bên cạnh đệ để chăm sóc đệ cả đời.”
Lâm Ninh Nhi lau nước mắt, cẩn thận để đan dược vào trong miệng Lâm Thần.
Đan dược vào miệng là tan. Độc tính lập tức lan tràn khắp toàn thân.
Một chút sinh cơ còn sót lại trong Lâm Thần đột nhiên bị chất độc tấn công, kinh mạch khäp người lập tức chảy ngược.
Sắc mặt hẳn hồng hào hơn rất nhiều. Đó là vì tim mạch bị k1ch thích, đang điên cuồng cung cấp máu.
Hiển nhiên là chẳng có tác dụng gì cả. “Đệ đệ, đệ nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay tỷ lại đến thăm đệ” Lâm Ninh Nhi kéo cơ thể mệt mỏi ra khỏi phòng.
Lâm Thần nằm trên giường, một chút sinh cơ cuối cùng đang bị cần nuốt.
“Ta sắp chết rồi sao?”
Trong ý thức còn sót lại, Lâm Thần cảm thấy mình đang bay lên, liên tục bay lên.
Lúc mở mắt ra, hản đang đứng giữa một bầu trời đầy sao.
Cuối sao trời xa xa, một gốc cây khổng lồ tràn đầy ánh xanh đang điên cuồng lớn lên.
Gốc cây lớn nhanh đến mức chỉ trong chớp mắt đã che phủ muôn vàn tỉnh hệ.
Nơi dây leo mọc lên, vô số sao trời bị hút khô linh khí, trở nên khô quắt giống như đá khô.
Hàng tỉ sao trời cũng không cản được sự càn quét kh ủng bố của gốc cây.
Hình ảnh vừa chấn động lại vừa đáng sợ đến cực điểm! “Nó là cái gì vậy?” Lâm Thần cực kì sốc, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Đúng lúc này, phía trên bầu trời đầy sao bị xé ra một lỗ hổng.
Một người đàn ông giấu mình trong bóng tối bước qua không trung.
Hắn ta chắp tay sau lưng, cả người lộ ra khí thế thống trị thiên hạ.
“Thần phục!” Hản ta chỉ một ngón tay, giọng nói trầm thấp, giống như một vị vua đứng hiên ngang trên đỉnh vũ trụ, có thể khiến cho chư thiên vạn giới vỡ thành mảnh vụn.
Chỉ với hai chữ đã làm Lâm Thần nhiệt huyết sôi trào, mạch máu gần như muốn nổ tung.
Gốc cây đáng sợ ở nơi xa cũng toát ra cảm xúc sợ hãi và bỏ chạy như điên.
Nhưng mà ánh đen bay tới, giam cầm thân cây cực kì to lớn của gốc cây kh ủng bố kia, giống như một căn phòng giam liên tục thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một quả cầu ánh sáng bị hoa văn bao phủ, lẳng lặng trôi nổi giữa không trung vũ trụ.
“Kia chẳng phải là quả cầu ánh sáng trong không gian huyễn sinh của ta sao?”
Thấy quả cầu ánh sáng, tròng mắt Lâm Thần co rút dữ dội.
Trên đại lục Cửu Thiên, mỗi một người từ khi ra đời đều có được “không gian huyễn sinh” kỳ diệu trong cơ thể.
Trong không gian huyễn sinh sẽ ấp ra huyền thú, kề vai sát cánh chiến đấu với chủ nhân.
Huyễn thú của Lâm Thần là Xích Nộ Huyết Lang, thực lực cấp năm, cực kỳ mạnh mẽ.
Ngoại trừ huyễn thú, trong không gian huyễn sinh trong cơ. thể hắn còn có chín quả cầu ánh sáng đang treo lơ lửng, bị bao phủ bởi vô số hoa văn, tản ra hơi thở mạnh mẽ thần bí cổ xưa.
Mấy quả cầu ánh sáng ấy đã có từ lúc hẳn mới sinh ra, đến nay vẫn không biết là thứ gì.
Lúc này, trong không gian huyễn sinh trong cơ thể Lâm Thần, quả cầu ánh sáng thứ nhất đang run rẩy, bề mặt bị phủ bởi vết nứt, hơi thở hồng hoang đáng sợ
Có thứ gì đó muốn trào ra!
Lúc này, trước mắt Lâm Thần tối sầm. Hắn đã thoát ra khỏi vũ trụ, ý thức quay về cơ thể.
Nhưng mà dường như linh hồn hẳn lại bị nhốt trong nhà giam, không thể nào nhúc nhích.
Trong phòng, một vị thiếu niên không biết đứng ở nơi đó từ khi nào.
Cho dù không mở mắt ra thì Lâm Thần cũng biết người đến là Lâm Nhất Long, con trai của đại trưởng lão Lâm Hồng Bân.
Lâm Nhất Long nhìn Lâm Thần năm trên giường, khóe môi cong lên ý cười hung dữ.
“Lâm Thần, anh họ của ta, cuối cùng ngươi cũng chết rồi. Nhớ năm xưa ngươi tài giỏi biết bao nhiêu, đè ép một phòng bọn ta không thể nào thở nổi. Nhưng đến cùng, chẳng phải là ngươi cũng mơ màng mà chết đi sao?”
“Ngươi có biết người muốn ngươi chết là ai không? Là Phong Bất Diệt đại nhân!”
“Ông ta đưa cho phụ thân ta một viên độc đan, chỉ cần độc chết ngươi là ta và ca ta có thể đi vào Phong Kiếm tông tu luyện, từ đây trở thành đệ tử tông môn cao quý, và nhà họ Lâm ta cũng sẽ thịnh vượng lâu dài.”
“Một năm trước, ngươi vì xả giận cho ta mà đánh vào thành trì nước đối địch, một mình gi ết chết mười vạn đại quân, cảnh tượng kia thật sự quá kh ủng bố, quá đáng sợ. Ngươi làm bọn ta cảm thấy sợ hãi. Ông nội ngươi đè ép ông nội ta cả đời rồi, chẳng lẽ đến đời chúng ta còn phải sống dưới cái bóng của ngươi hay sao?”
“Ngươi là thiên tài, nhưng mà bọn ta cũng là thiên tài!” Nói tới đây, Lâm Nhất Long nổi điên gào lên. Hản ta chỉ muốn phát ra hết tất cả mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu nay.
“Lâm Thần, ngươi chết hay lảm! Chỉ là đáng thương cho vị tỷ tỷ bệnh tật kia của ngươi, vì cứu ngươi mà không tiếc gả cho Trương đại thiếu làm thiếp. Tiếc là nàng ta vĩnh viễn sẽ không biết viên đan dược mà nàng ta trả giá tất cả để đổi lấy lại là viên độc dược, ha ha ha!”
“Còn cả ông nội ngươi nữa, ta sẽ gạch bỏ tên ông ta ra khỏi gia phả, dẫm nát linh vị ông ta, dời mộ ông ra khỏi mộ phần nhà họ Lâm. Từ nay về sau, nhà họ Lâm là nhà họ Lâm của phụ thân ta, đại ca ta và ta!”
Lâm Nhất Long cười lớn tiếng, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo.
Đáng chết! Đồ đáng chết!
Trong lòng Lâm Thần gào thét thảm thiết, nhưng mà bên ngoài lại chẳng thể nhúc nhích nổi một ngón tay út.
Hắn hận! Rất hận!
Hản đã từng trả giá biết bao nhiêu cho gia tộc, đến cuối cùng lại đổi lấy kết cục hiện giờ.
Dậy! Ngồi dậy!
Lâm Thần thầm gào lên, dưới cơn giận dữ một giọt nước mắt nóng hổi chảy ra khóe mắt.
“Ơ"
Lâm Nhất Long nhíu mày, vội vàng đi lên phía trước, giơ tay thử thăm dò hơi thở của Lâm Thần.
Nhưng hẳn ta vừa đến gần, một bàn tay chợt bóp chặt cổ hắn ta.
Sau đó, hẳn ta đối diện với một đôi mắt đỏ tràn đầy sát ý dữ tợn.
Không hề giống con người, mà giống như hung thú thời thượng cổ.
“Lâm Thần, ngươi... ngươi chưa chết?”
Con ngươi Lâm Nhất Long gần như muốn trồi ra khỏi hốc mắt.
Sao viên độc đan kia còn chưa độc chết hắn?
“Cảm ơn ngươi nha đường đệ!” Lâm Thần nghiến răng nghiến lợi, găn từng chữ một.
Hắn đã hoàn toàn hận thấu xương gia tộc này! “Đừng, đừng giết ta...” Lâm Nhất Long đang định gọi huyễn thú ra để phản kháng thì hoảng sợ phát hiện cánh tay kia của Lâm Thần chợt biến thành vô số sợi và dây leo quấn chặt cổ mình.
Những dây leo này có liên quan gì đến gốc cây kh ủng bố trong không gian huyễn giác kia không?
Hắn đưa ý thức vào trong không gian huyễn giác, phát hiện vốn dĩ có chín quả cầu ánh sáng chỉ còn lại tám quả cầu ánh sáng.
Còn một quả cầu ánh sáng nữa đâu?
Lâm Thần hoảng hốt.
Xoẹt!
Một gốc cây non chợt hiện ra trước mắt.
Nó lớn bằng bàn tay, tứ chỉ cỡ ngón tay, đầu là một viên cỏ xanh mơn mởn.
“Sao hả, nhãi ranh, ngươi thấy ta ngầu không?” Cây non đắc ý, dáng vẻ gian xảo.