Vạn Cổ Long Đế
Chương 47: Hỏa tông bọn ta hả?
Giờ phút này, cho dù là tính cách lạnh nhạt như Từ Khôn cũng không nhịn được nhíu chặt mày.
Hắn ta nhìn lướt qua xung quanh, găn từng chữ: “Sao hả, hoàng thất Đại Thương quốc các ngươi định đối đầu với Ly Hỏa tông bọn ta hả?”
Cho dù đang trong hoàn cảnh xấu, Từ Khôn cũng không ăn nói mềm mỏng một chút nào.
Tất cả đều là do Ly Hỏa tông cho hắn ta tự tin!
“Bọn ta tất nhiên là không muốn đối đầu với Ly Hỏa tông.”
Lục Chiến chợt lạnh lùng nói: “Nhưng mà bọn ta tuyệt đối không thể để một thằng nhãi ranh giết hoàng tử hoàng tộc bọn
†a sống sót rời khỏi Đại Thương quốc!”
“Đúng vậy, nếu truyền ra ngoài còn tưởng rằng hoàng thất Đại Thương quốc bọn ta vô dụng!” Có phó tướng hát đệm.
“Chuyện liên quan đến mặt mũi hoàng tộc, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.”
Lão thái giám mặt mày dữ tợn nói: “Chờ giải quyết xong chuyện này, bọn ta tất nhiên sẽ giải thích rõ ràng với Ly Hỏa
tông. Dù thế nào đi nữa, hôm nay Lâm Thần đều phải chết!”
Năm người cùng nhau bùng nổ khí thế, tình hình cuộc chiến lập tức thay đổi.
Ngay cả Lâm Thần cũng không nhịn được nhíu chặt mày.
Sự phát triển của sự việc vượt xa so với tưởng tượng của hắn.
Hắn nhìn về phía Từ Khôn.
Dưới áp lực nặng thế này, đối phương có từ bỏ mình hay không?
Dù sao thì hai bên chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Mà mình với Ly Hỏa tông cũng chỉ là một tên đệ tử ngoại môn.
Nếu thật sự tới mức không thể không vứt bỏ thì chắc là hắn ta cũng sẽ không hề do dự.
“Ha ha ha ha!”
Ngoài dự đoán chính là Từ Khôn không hề lùi bước.
Hắn ta ngửa mặt lên trời cười to, nói năng có khí phách: “Từ khoảnh khắc bổn trưởng lão gia nhập Ly Hỏa tông, ta đã nhớ kỹ quy củ tông môn, Ly Hỏa tông bọn ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất cứ một vị đệ tử nào. Các ngươi muốn giết hắn hả? Được, vậy bước qua thi thể của ta trước đi!”
Dứt lời, Từ Khôn gọi huyễn thú của mình ra.
Là Cáo Rực Lửa cấp sáu!
Cáo Rực Lửa có bộ lông dày mượt như một viên cầu lửa cháy rực.
Trong đôi mắt nhỏ của nó tràn đầy sát ý. Lục Chiến nhíu mày.
Hắn ta vốn tưởng rằng dưới sự bắt buộc của đám người bên mình, Từ Khôn sẽ biết khó mà lui.
Chẳng qua là vứt bỏ một tên đệ tử ngoại môn mà thôi, đối với Từ Khôn mà nói thì không có tổn thất gì nhiều.
Cùng lắm thì mình bồi thường cho hắn, rồi tự mình đi tới Ly Hỏa tông xin lỗi, chuyện này coi như xong rồi.
Không ngờ Từ Khôn lại cứng đầu như vậy! Thế mà lại thật sự muốn đánh nhaul Trong nhất thời, Lục Chiến cảm thấy khó xử.
Nếu đánh nhau, rồi làm Từ Khôn bị thương thì chuyện sẽ trở nên khó giải quyết.
Dù như thế nào đi nữa, Đại Thương quốc cũng không dám xé rách mặt với Ly Hỏa tông.
“Lên đi!”
Lục Chiến chợt quát lên một tiếng, rồi sau đó truyền âm với mọi người: “Các ngươi cùng nhau cản Từ Khôn lại, có thể làm hắn bị thương, nhưng tuyệt đối không thể giết chết hắn. Đợi ta giết nhãi ranh kia rồi thì mọi chuyện coi như xong.”
Hai phó tướng, lão thái giám và Triệu Vô Ky đều gật đầu.
“Xoát!”
Trong phút chốc, năm người đồng thời ra tay.
Bốn người bao vây Từ Khôn, làm hắn ta không rảnh đi giúp Lâm Thần.
Lục Chiến tự mình đánh về phía Lâm Thần, khiến hắn không hề có lực đánh trả.
Trong sân lập tức vang lên vô số tiếng hít hà.
Khá nhiều người xem đều bụm miệng, rất khiếp sợ nhìn một màn này.
Không ngờ chuyện lại đi đến bước đường này.