Vạn Cổ Long Đế
Chương 56: Đây mới thật sự là ai cũng ngắm nhìn!
Rất đông tầm mắt dừng trên người Lâm Thần với đủ loại cảm xúc khác nhau.
Đây mới thật sự là ai cũng ngắm nhìn!
Lâm Thần cõng Lâm Ninh Nhi, bước chân vững vàng đi theo sau Từ Khôn.
Nuốt Nuốt đứng trên vai Lâm Thần với vẻ đắc ý dào dạt. Bên kia, Tô Vũ Vi đã về tới trong phòng.
“Tiểu thư làm vậy thì hẳn sẽ rất khó sống trong tông môn” Dì Liên cười khổ.
Ly Hỏa tông là tông môn đứng đầu Hội Ngũ Quốc, đệ tử nào cũng anh dũng hiếu chiến.
Nếu người có thể dẫn tới năm tiếng chuông xuất hiện thì bọn họ chắc chăn sẽ tìm mọi cách đánh nhau với hắn.
Bọn họ xem như là luận bàn. Nhưng sự thật là ai cũng mang trong mình lòng hiếu thẳng.
“Cứ để hẳn khó sống đi. Hẳn chính là cháu trai của Lâm Thiên Mệnh, đâu có đơn giản như mặt ngoài.”
Tô Vũ Vi hơi nheo đôi mắt đẹp lại, bên trong là vẻ sâu xa không phù hợp với tuổi tác: “Hơn nữa, Lâm Thiên Mệnh để lại cho ta một số lời nói trong bài vị, ông ấy đang cố ý rèn luyện thằng nhãi kia đấy.”
Dì Liên gật đầu. Bà vốn cảm thấy Lâm Thần không hề có tư cách so sánh với Tô Vũ Vi. Có điều, hiện giờ xem ra là chuyện cũng không có đơn giản như vậy.
Hóa ra Lâm Thiên Mệnh lại cực kì coi trọng đứa cháu trai kia.
Người có thể được ông ấy coi trọng, thành tựu trong tương lai sẽ không kém.
'Từ Khôn dẫn Lâm Thần đi tới ngọn núi nơi đệ tử ngoại môn ở, xếp một chỗ sân trống cho bọn họ.
“Tỷ ngủ ở đây đi, đệ ngủ chái nhà là được rồi.”
Lâm Thần cõng Lâm Ninh Nhi vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Sắc mặt Lâm Ninh Nhi hồng hào hơn hai ngày trước nhiều, hô hấp cũng không còn yếu ớt nữa.
“Một vị thiên kiêu có thể dẫn đến năm tiếng chuông lại chỉ là một đệ tử ngoại môn, còn bị xếp ở nơi này...”
'Từ Khôn cảm khái: “Không biết Liên tỷ nghĩ gì nữa...”
Hắn ta không biết người ra lệnh kéo năm tiếng chuông chào đón Lâm Thần không phải là Liên Thanh, mà là Tô Vũ Vi.
“Tông môn không có nhiều lễ nghi phiền phức, mọi người đều một lòng một dạ tu luyện, cho nên ngươi đừng gây nhiều áp lực cho bản thân mình.”
Từ Khôn nói: “Ta nghe nói ngươi từng bị Phong Bất Diệt hủy bỏ tu vi, sau này thay đổi một con huyễn thú mới có thể tu luyện khôi phục tu vi lần nữa, cái loại trạng thái này của ngươi rất dễ khiến căn cơ không ổn định, vì vậy đừng sốt ruột.”
“Cảm ơn Từ trưởng lão.” Lâm Thần gật đầu.
Sau khi Từ Khôn đi rồi, Lâm Thần đi vào chái phòng, ngồi xếp bằng tu luyện.
Bên ngoài sân hắn đã có nhiều đệ tử vây quanh.
“Thăng nhãi bên trong thật sự dẫn tới năm tiếng chuông hả?”
“Không thể nào, đây là ngọn núi nơi đệ tử ngoại môn ở mà?”
Thiên kiêu có thế dân tới năm tiêng chuông tuyệt đôi không thể là đệ tử ngoại môn. Có phải là tông môn nhầm rồi không?”
Đám đệ tử nhìn nhau, ai cũng rất hoang mang.
“Tụ tập ở đây còn ra thể thống gì nữa? Mau cút đi tu luyện cho ta!” Một tiếng hét lớn vang vọng ngoài sân.
Đám đệ tử lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng giải tán.
Một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn xụ mặt đi vào sân Lâm Thần.
Lâm Thần mở to mắt, nhanh chóng mở cửa phòng: “Xin hỏi tiền bối tới đây làm gì vậy?”
“Ta tên Viêm Lâm, là một trong các trưởng lão nội môn Ly Hỏa tông. Trưởng lão nội môn có tư cách thu đồ đệ, ngươi muốn làm đồ đệ ta không?” Người đàn ông trung niên nói năng rõ ràng, trên mặt lại không có một chút cảm xúc, vừa tới là hỏi thẳng vào vấn đề.
Lâm Thần ngẩn ra, mình vừa gia nhập tông môn là có người tới tận cửa muốn làm sư phụ mình?
“Viêm Lâm, ngươi có xấu hổ hay không hả?” “Sao ngươi có thể đi giành thiên kiêu như vậy chứ?” Bên ngoài lại vang lên hai giọng nói.
Một ông cụ tóc bạc và một người đàn ông đồ xanh lần lượt đi vào.
“Lưu trưởng lão, Hoắc trưởng lão, tốc độ của các vị cũng nhanh không kém!”
Viêm Lâm xụ mặt nói: “Nhưng chuyện gì cũng phải theo thứ tự trước sau. Ta tới trước, tất nhiên là có quyền ưu tiên.”
Ông cụ tóc bạc tên Lưu Nguyên. Người đàn ông đồ xanh tên Hoắc Phong. Cả hai người đều là trưởng lão nội môn Ly Hỏa tông.
“Quyền ưu tiên là cái thứ gì, giành đồ đệ đấy mà, người nào ra điều kiện tốt thì người ta sẽ bằng lòng theo người đó thôi, đúng không hả, tiểu hữu?”
Lưu Nguyên cười tủm tỉm: “Bổn trưởng lão cái gì cũng không nhiều, chỉ có tài nguyên tu luyện là nhiều thôi. Chỉ cần ngươi làm đồ đệ ta, thì ta sẽ bao hết mọi tài nguyên tu luyện:
Hoäc Phong cũng vội nói: “Bọn họ ra điều kiện gì thì ta cũng ra được!”
Ngay lúc ba người sốt ruột giành đệ tử, một giọng nói vang lên từ ngoài sân.
“Các vị về đi, hắn không bái sư!”
Nghe vậy, cả ba người đều sửng sốt.