Vạn Cổ Tinh Không
Chương 56: 56: Giấc Mơ Kỳ Dị
Bên dưới chân núi của bọn họ, có một con đường nhỏ bằng vách đá, kéo dài tới Vực Trượng Thiên Nhai, giáp với Nga Mi Sơn cùng Vực Trượng Thiên Nhai, xuất hiện một đoàn sương mù.
Tuy sương mù này không mang độc tố, nhưng cũng có thể khiến bản thân lâm vào ảo giác, chỉ cần chúng ta tâm trí vững chắc là có thể vượt qua dễ dàng."
"Lúc đó mới chính thức đi vào bên trong phạm vi Vực Trượng Thiên Nhai, vào trong, toàn bộ tu vi lẫn linh khí đều bị phong ấn, trở thành một người bình thường, không thể phát huy ra mười phần lực lượng, toàn bộ đều lấy lực lượng cơ thể mà thôi."
Triệu Phong Sơn trịnh trọng nói, đối với những việc này hắn cũng hiểu biết không ít, cho nên rất hiểu rõ.
"Ta nhắc nhở các ngươi, vào trong đó nhớ cẩn thận, trong Vực Trượng Thiên Nhai cũng có không ít yêu thú mạnh mẽ."
Nghe Triệu Phong Sơn giới thiệu một lượt, nội tâm bọn họ cực kỳ chấn động, không ngờ u Lạc châu lục lại có nơi kỳ dị như thế.
Qua một đoạn thời gian, Nguyên Nhân, Chung Chương thương thế đã chuyển biến tốt, những người còn lại cũng không còn đáng lo ngại.
Triệu Phong Sơn dẫn đầu đoàn người đi về phía tây phương hướng, riêng ba người Lý Thủy, Nguyên Nhân cùng Chung Chương thương thế còn khá yếu, liền để bọn họ trở lại Linh Bảo Tông.
Tại Vực Trượng Thiên Nhai, lúc Vũ Thuần Tử vừa rơi xuống, không biết là bao lâu, hắn cảm giác bản thân mình rơi gần chạm xuống đất.
Ngay lúc đó, bên trong cơ thể trở nên nóng bất thường, nhìn xuống mới kinh ngạc phát hiện, không ngờ bên dưới là một miệng núi lửa rộng lớn, mà thanh đại đao rơi xuống trước tiên, liền dung nhập sâu bên trong nó, chớp mắt đã bị dung nham nhấn chìm toàn bộ.
Nhìn bản thân sắp sửa rơi xuống bên dưới, Vũ Thuần Tử trong lòng không cam tâm, bản thân rơi xuống vực chỉ muốn tìm một cơ hội sống sót, vậy mà rơi ngay xuống miệng núi lửa.
Ông trời đúng là biết trêu đùa hắn.
Cơn đau đã làm tê liệt toàn bộ cơ thể hắn, ý thức Vũ Thuần Tử lúc này cũng dần trở nên mơ hồ.
"Phải chết sao? Ta thật không cam lòng… A…"
Vũ Thuần Tử nội tâm phẫn hận hét lớn, nhưng kết cục vẫn không thể thay đổi được, chỉ thấy khoảng không trước mắt nhanh chóng tối sầm, ý thức liền triệt để hôn mê.
Trong mơ hắn phát hiện bản thân đứng tại một nơi nào đó kỳ lạ, dưới chân chính là hàng vạn thi thể xếp chồng lên nhau, chung quanh mấy vạn dặm đều là thi thể, máu nhiễm cả một vùng, ngay cả trời cao cũng hóa thành màu huyết sắc.
Bản thân hắn mặc y phục màu đen, mái tóc trắng bồng bềnh bay trong gió, thanh đại đao cắm thẳng vào núi thi thể bên dưới, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, ánh mắt Vũ Thuần Tử lúc này trở nên trống rỗng.
Chỉ thấy bản thân mình giương mắt nhìn lên trời cao, chăm chú vào một chỗ, bất giác Vũ Thuần Tử cảm thấy, trên trời cao dường như có linh tính, cùng với hắn bốn mắt nhìn nhau.
Có thể cảm giác được, thương khung nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy địch ý lẫn sát khí.
Không biết từ đâu, trong lòng Vũ Thuần Tử đột nhiên hiện lên một tia không khoái, đối với thương khung chán ghét tới cực điểm.
Cơn giận dữ trong lòng bỗng nhiên bộc phát, Vũ Thuần Tử nắm chặt chuôi đao, nâng lên cao chỉ vào thương khung gào thét.
Thương khung trên cao dường như cảm nhận được sát ý từ Vũ Thuần Tử, từng hồi sấm chớp không ngừng vang lên, bao phủ cả một phiến địa rộng lớn.
Vũ Thuần Tử đối mặt thương khung trên cao, hắn không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại tràn đầy chiến ý, sát ý trong lòng hắn không ngừng sôi trào.
Bất tri bất giác, hắn thấy bản thân liên tục chém ra từng đao pháp, đao pháp mạnh mẽ tới kh ủng bố, đem hư không chém rách ra một đường dài, thiên lôi vừa bổ xuống liền bị đao pháp kia chém toái.
Cảnh tượng này, khiến hắn cực kỳ rung động!
Đao pháp liên miên không dứt, núi, sông, biển, thậm chí ngay cả hư không cũng bị chém toái, thiên địa bỗng nhiên gào rống, từng vết nứt bắt đầu lan rộng ra.
Chớp mắt liền vỡ toang, cả khối tinh cầu dưới chân hắn đang đứng cũng triệt để bạo toái, bản thân lơ lửng giữa một khoảng không vô tận, từng mảnh tinh cầu bị vỡ trôi nổi trong khoảng đen.
Mà Vũ Thuần Tử kia tựa như lâm vào trạng thái nhập ma, đại đao trong tay không ngừng chém loạn xạ, khiến từng tiểu hành tinh bị nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, hàng tỷ tỷ sinh linh chết dưới tay hắn.
Thần niệm Vũ Thuần Tử tại trong mơ tận mắt chứng kiến, nội tâm tràn ngập tội lỗi, đối với bản thân mình sinh ra oán hận, chỉ đành trơ mắt nhìn bản thân kia chém giết vô số sinh linh.
Vũ trụ rộng lớn cũng vì đao pháp của hắn mà trở nên rối loạn.
Ngay lúc bản thân không khống chế được cơn giận, phía xa xa mấy triệu năm ánh sáng, xuất hiện một tia sáng màu tím kỳ dị đang lao tới với tốc độ cực kỳ nhanh.
Vũ Thuần Tử bên kia nhíu chặt lông mày, vung đại đao đón đỡ..