Vận Khí
Chương 6
15.
Trong mật thất.
Nam nhân khoác áo vương bào đen tùy ý tựa vào ghế, ngũ quan sắc sảo như phủ một tầng hàn khí, đôi mắt tựa như mắt chim ưng mang theo sát khí lạnh lùng, trong ánh nến càng thêm âm u. Thân hình cao lớn, một miếng ngọc bội màu trắng không chút tì vết treo lủng lẳng bên hông.
Ta thản nhiên đi đến bên Úc Tẫn, dựa vào vai hắn ngồi xuống.
Bỗng chốc, ta nhướng mày, đáy mắt thoáng vẻ ảm đạm, ung dung nở nụ cười: “Cảnh tượng này, chàng có quen không?”
Giống hệt như lần đầu ba chúng ta gặp nhau.
Vẻ mặt Mạnh Ngu Ninh hoảng sợ tột độ, cả người run rẩy ngồi phịch xuống đất.
Đột nhiên, nàng ta mở to mắt, đôi bàn tay không khỏi run rẩy: “Các ngươi…”
Ta khoanh tay trước ngực, thong thả cong lên một bên môi: “Lần này, là thanh mai chiến thắng ý trời rồi.”
Ánh mắt Mạnh Ngu Ninh như điên như dại, quét qua ta và Úc Tẫn: “Không thể nào! Không thể nào!”
Ta nhếch môi, nụ cười không chạm đáy mắt, chậm rãi nói với nàng ta: “Nữ nhi được thế gia danh môn nuôi dưỡng, sao có thể bị người ức hiếp?”
“Một vong hồn ti tiện từ dị giới, dựa vào năng lực tiên tri của mình mà tùy tiện thay đổi vận mệnh và quốc vận của người khác. Mạnh Ngu Ninh, ngươi đáng bị thiên đao vạn quả, chết cũng không đáng tiếc.”
Mạnh Ngu Ninh điên cuồng đập đầu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”
Ta đi tới, trói hai tay nàng ta ra sau lưng, cúi đầu hỏi: “Xem ngươi vô dụng đến mức nào kìa. Mất đi thứ đồ kia, ngươi còn có bản lĩnh gì nữa không?”
Mạnh Ngu Ninh khó khăn nuốt nước bọt, nhìn ta, trong lòng phát hoảng từng trận: “Ngươi đừng đụng vào ta! Ta là người mang sứ mệnh thiên đạo đến…”
“Á…” Tiếng la đau đớn của Mạnh Ngu Ninh đột nhiên vang lên.
Ta bẻ ngược cánh tay nàng ta, phát ra tiếng xương kêu rắc rắc, ta bóp chặt cánh tay trật khớp của nàng ta, giọng điệu lạnh lùng vô tình: “Nói lại lần nữa cho ta nghe nào.”
Trong hoàn cảnh trưởng thành của ta, chưa từng có hai chữ từ bi.
Mạnh Ngu Ninh đau đến đổ mồ hôi lạnh, sắp khóc đến nơi rồi: “Hệ thống! Ngươi mau giúp ta!”
“Mạnh Ngu Ninh.”
Một giọng nói nguy hiểm đột nhiên truyền đến từ phía trước. Mạnh Ngu Ninh ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt nàng ta là một đôi mắt đen sâu hun hút như vực thẳm.
“Thứ đồ không rõ nguồn gốc kia ở trên người ngươi, đúng không?”
Đôi môi nứt nẻ của Mạnh Ngu Ninh mấp máy, gương mặt đầy vẻ kinh sợ, ngây ngốc ngồi đó.
Bất thình lình, một lưỡi kiếm lạnh ngắt chĩa thẳng vào giữa trán Mạnh Ngu Ninh.
Úc Tẫn tàn nhẫn mở miệng: “Ở đây sao?”
Mạnh Ngu Ninh điên cuồng gọi hệ thống.
Lưỡi kiếm vô tình cứa vào cánh tay Mạnh Ngu Ninh, máu tươi lập tức trào ra.
“Cứu mạng, cứu mạng a a a…”
Mạnh Ngu Ninh vừa lăn vừa bò, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt, sau lưng lại trúng một nhát kiếm, máu tươi đầm đìa.
“Hu hu hu… Ta muốn dùng điểm tích lũy đổi lấy cơ thể trùng sinh, hệ thống cứu ta!”
Quả nhiên vết thương lành lại ngay trước mắt, nhưng tốc độ sinh cơ kém xa tốc độ vung kiếm của Úc Tẫn.
“Ting… Thông báo điểm tích lũy đã cạn kiệt.” Một giọng máy móc lạnh lùng lọt vào tai ta.
“Úc Tẫn.” Ta gọi Úc Tẫn dừng lại.
Mạnh Ngu Ninh bị chém thành huyết nhân, nhưng không có một vết thương nào gây tử vong. Nàng ta co ro trong góc tường, ôm đầu, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người kề vai nhau, giẫm lên vũng máu, khinh thường nhìn nàng ta từ trên cao.
“Sở Sở. Nàng muốn lấy thứ đồ kia ngay bây giờ không?”
“Ừm.”
16.
Ta xuyên qua thời không, đoạt lấy hệ thống.
Tính từ xưa đến nay, ta có thể coi là người thứ mấy trên thế gian này đây?
Ta đang tính xem có nên mổ não Mạnh Ngu Ninh ra để xem tận tường hay không thì hệ thống lại tự động từ bỏ nàng ta, đầu hàng ta.
Thực ra, ta và Úc Tẫn đã biết đến sự tồn tại của thứ này từ lâu rồi.
Bởi vì ta và Úc Tẫn đều là Khí vận chi tử của thời đại này.
Ta vẫn tưởng rằng “Song tử đồng triều” là chuyện may.
Ai ngờ, quẻ sư lại nhíu mày, nghiêm trang nói với ta rằng: “Song tinh tụ hợp, che mờ lẫn nhau, họa lớn sắp tới! Người thừa kế vận mệnh chỉ được sống một người.”
Ta và Úc Tẫn, nhất định phải có một người phải chết, mới có thể bảo vệ thiên hạ thái bình muôn đời. Nếu không, thiên tai nhân họa sẽ liên tiếp xảy ra, vận nước sẽ tiêu vong.
Úc Tẫn nói, hắn chết ta sống.
Không thể nào!
Từ đó trở đi, ta bắt đầu tìm kiếm danh sĩ khắp thiên hạ, chỉ mong tìm được cách phá giải.
Trải qua muôn vàn gian khổ, chúng ta mới được cao nhân chỉ điểm: Triệu hồi linh hồn người xuyên không từ thế giới khác, cướp hệ thống, thay đổi vận mệnh.
Mạnh Ngu Ninh chính là xuất hiện như vậy.
Nàng ta vốn không cần phải đi vào đường chết, chỉ cần trao hệ thống cho ta, ta sẽ thả nàng ta đi.
Nhưng ai mà biết, nàng ta là thứ không biết trời cao đất rộng.
Hai năm trước, nàng ta đoạt lấy thân thể của Mạnh Ngu Ninh, giả dạng rất thành công, cả gia tộc Mạnh gia không một ai phát hiện ra Mạnh Ngu Ninh đã đổi thành người khác.
Hai năm nay, nàng ta ẩn mình, học tập trước rất nhiều về lịch sử và lễ nghi của triều đại ta.
Còn biết tìm ngay một người quyền cao chức trọng để làm chỗ dựa.
Ý tưởng của nàng ta không sai. Đáng tiếc, lại chọn nhầm người.
Nàng ta qua lại thân thiết với Thái hậu, hai người ngầm câu kết, muốn cướp đoạt vương quyền từ tay Úc Tẫn và ta.
Những người mang theo hệ thống đều mang theo nhiệm vụ khi đến thế giới khác, mà nhiệm vụ của Mạnh Ngu Ninh chính là chiếm được Úc Tẫn.
Thái hậu sau khi biết chuyện, đã lập tức ban hôn trước mặt thiên hạ, gả Mạnh Ngu Ninh vào phủ Nhiếp chính vương.
Thật nực cười, vậy mà Mạnh Ngu Ninh lại là kẻ háo sắc vô dụng.
Ngay lần đầu gặp Úc Tẫn, nàng ta đã bị dung mạo tuấn tú của Nhiếp chính vương hớp hồn.
Nàng ta vong ân phụ nghĩa, trở tay đã quên lời hứa với Thái hậu. Tham lam muốn độc chiếm Úc Tẫn, còn mộng tưởng lên đến đỉnh cao quyền lực.
Vương triều do Khí vận chi tử thống trị, há có thể để một kẻ xuyên không nhỏ bé lật đổ?
Tham lam cuồng vọng, tự cao tự đại.
Tất cả những thủ đoạn nhỏ mọn của nàng ta chẳng đáng nhắc đến, với ta và Úc Tẫn, chỉ như gió thoảng mây trôi.
Nhưng đáng tiếc thay, nàng ta không nên động đến ta.
Bởi vì…
Úc Tẫn sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết.
Đến lúc để nàng ta nếm thử thủ đoạn của Nhiếp chính vương rồi.
Dù sao cũng là người nàng ta vẫn luôn mơ ước có được trong mộng.
Ta nghe Tiêu Mặc kể, Úc Tẫn đã dựng một chiếc lồng cạnh pháp trường, sai người mỗi ngày đưa Mạnh Ngu Ninh đến xem hành hình.
Từng tử tù nối đuôi nhau bước lên đoạn đầu đài, đầu rơi khắp nơi, máu chảy thành sông.
Đến chiều lại có người đem những cái đầu đứt lìa này nhốt cùng một chỗ với Mạnh Ngu Ninh, bắt nàng ta phải đọc “Tội trạng” cho những cái đầu vẫn trợn trừng đó nghe.
Nếu nàng ta đọc sai một chữ, ngục tốt sẽ cắt một miếng thịt của nàng ta.
Còn về Thái hậu, không đúng, giờ phải gọi là Triệu thị.
Úc Tẫn đã giáng chức bà ta vì tội ” m mưu gian tà, mưu hại xã tắc”.
Bây giờ bà ta đã bị giáng xuống làm thứ dân và trục xuất khỏi cung.
Dung nhan của Triệu thị cũng được coi là khá, có lẽ có thể kiếm được một chỗ trong kỹ viện hay lầu xanh.
Thu đi đông lại.
Mạnh Ngu Ninh ngày đêm chứng kiến những cái đầu đẫm máu, lại sợ đọc sai chữ sẽ bị hành hình bằng ngàn nhát dao.
Cuối cùng vào một ngày tuyết rơi dày đặc, nàng ta đã phát điên.
Nàng ta xé toạc xiềng xích trên cửa ngục, mặc trên mình bộ tù phục màu trắng bẩn thỉu phóng lên lầu cao.
Những bông tuyết lớn bay lả chả, phủ trắng xóa cả mặt đất.
Ta khoác trên mình chiếc áo choàng lông sói màu đen đứng yên tại chỗ, phất tay ra hiệu cho mọi người tránh đường cho nàng ta.
Nhìn Mạnh Ngu Ninh phát điên trèo lên tường thành, rồi từ trên cao ngã xuống.
Một mảnh đỏ tươi.