VÂN LỘ - 15
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:47:42
Ánh mắt Thẩm Vãn Ngâm sâu thẳm, trầm mặc:
“Cây cao đón gió, đạo lý , nàng nên hiểu. Thẩm gia là dòng dõi thư hương, càng hai chữ thu liễm nặng đến .”
“Bản hầu nhớ rõ, khi nàng mới gả phủ cũng là đoan trang ôn nhu. Ta thông cảm nàng là thứ nữ, địa vị dễ nên nhường nhịn chuyện, nhưng chiều hư nàng đến mức trời cao đất dày như bây giờ. Hay là, sự ôn nhu , vốn chỉ là giả vờ?”
Về , Thẩm Vãn Ngâm đem đứa bé cớ.
“Tẫn nhi là đích tử, Hầu gia cho dù nghĩ cho , cũng nên nghĩ cho tương lai của con. Nhà đẻ vài trẻ tuổi tài, Hầu gia thể nâng đỡ một hai, Trấn Bắc Hầu phủ hiện đang đơn độc nếu chỗ dựa triều đình thì đường sẽ dễ hơn nhiều.”
Ánh mắt Tiêu Lẫm trầm xuống, hồi lâu mới lên tiếng:
“Nàng tính cũng xa đấy. mấy của nàng đều là đồ vô dụng, nếu bản hầu cất nhắc bọn họ chẳng khác nào tự rước họa , hại chính con và tương lai của Hầu phủ.”
Liên tiếp từ chối, Thẩm gia nóng ruột hẳn lên.
Mà , tranh giành, khiến Thẩm Vãn Ngâm càng thêm chói mắt vì kém cỏi.
Thẩm gia cho xe ngựa tới đón nàng hồi phủ, viện cớ mẫu bệnh.
Sau khi trở về, sắc mặt Thẩm Vãn Ngâm kém thấy rõ, tiều tụy hẳn.
Nghe phụ nàng trách mắng nàng , nàng trèo cao quên nguồn, giúp đỡ nhà đẻ, là đồ vong ân phụ nghĩa.
Thậm chí còn uy hiếp, nếu nên việc sẽ dỡ bài vị của mẫu nàng khỏi từ đường.
Thẩm Vãn Ngâm cùng đường, bắt đầu liều lĩnh, định lấy chỗ đột phá.
Nàng giở trò ngay Tiêu Tẫn.
Trưa hôm nắng gắt như đổ lửa, nàng bỗng nhiên mang con vườn dạo chơi.
Đặt nôi của Tẫn nhi ở giữa sân, còn bản thì viện cớ việc gấp, rời vội vàng.
Lúc còn quên dặn hạ nhân:
“Ngự y thế tử thể chất yếu, cần nhiều ánh nắng mặt trời. Các ngươi trông chừng thế tử, ai gần. Ta một lát sẽ .”
Nàng cố tình để thấy cảnh tượng .
Lòng đau như d.a.o cắt, từng nghĩ đến chuyện lao cướp lấy con.
vẫn nhịn.
Ta ép đè nén hận ý, sai mời Tiêu Lẫm:
“Mau, mời Hầu gia tới.”
Thẩm Vãn Ngâm đoán chắc sẽ tay, để cớ buộc tội vô đức, vượt mặt chủ mẫu, từ đó ép cầu xin cho Thẩm gia.
nàng đoán sai .
Sự nhẫn nhịn hôm nay, là để chuẩn cho ngày mai hội ngộ.
Ta giữ vững khí độ.
Tiêu Lẫm vội vàng đến hoa viên, thấy Tẫn nhi đỏ bừng cả , dứt.
“Tẫn nhi! Chuyện gì thế ! Bên cạnh thế tử ai hầu hạ? Phu nhân mẫu kiểu gì ?!”
O Mai d.a.o Muoi
Tiếng quát của Tiêu Lẫm vang dội, khiến cả vườn chim muông câm bặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-lo/15.html.]
Chàng bế đứa bé nóng rẫy lên.
Tẫn nhi gào khản giọng, trán đầy mồ hôi, mặt phơi nắng đỏ bừng tím tái.
lúc , “tình cờ” ngang qua.
Sắc mặt đại biến, vội vàng chạy đến, còn cố ý vấp một cái, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Lỗi đều là của , phu nhân ghét , hận , xin Hầu gia đuổi cũng , chỉ xin đừng trút giận lên đứa trẻ…”
Ta nghẹn ngào , thuận thế bế con từ tay Tiêu Lẫm.
Nếu nhờ ngự y đến kịp, Tẫn nhi suýt nữa vì cảm nắng mà mất mạng.
Tiêu Lẫm nổi trận lôi đình, lập tức tước quyền nuôi con của Thẩm Vãn Ngâm.
“Việc trong phủ rối ren, phu nhân nhất thời thể lo chu . Vậy thì từ nay, cứ chuyên tâm quản lý hậu viện, còn chuyện nuôi dạy con cái, giao cho Vân Lộ . Nàng còn đáng tin hơn mẫu ruột như ngươi.”
Thẩm Vãn Ngâm khuỵu gối, quỳ rạp xuống nền gạch xanh lạnh buốt:
“Hầu gia, , chỉ là sơ suất, quên dặn hạ nhân trông nom thế tử…”
“Sơ suất?”
Tiêu Lẫm đột ngột đá văng chiếc ghế gỗ lê bên cạnh, chân ghế gãy đôi rầm một tiếng.
“Giữa trưa nắng to để một đứa bé tròn một tuổi phơi nắng giữa trời, một ai bên cạnh, ngươi gọi đó là sơ suất?!”
Chàng cúi , bóp chặt cằm nàng , đau đến mức nàng bật tiếng rên:
“Thẩm Vãn Ngâm, ngươi tưởng bản hầu là kẻ ngu ? Mưu mô của ngươi, tưởng chắc? Đây là cuối cảnh cáo ngươi, đừng bao giờ thử thách giới hạn của .”
Thẩm Vãn Ngâm bệt đất, nước mắt giàn giụa nhưng dám thêm lời nào.
Lúc , cố ý ngang qua nàng , tay ôm cả hai đứa bé.
“Cảm tạ phu nhân thành cho ước nguyện song của . Thiếp nhất định sẽ đối đãi cả hai đứa như con ruột.”
Ta cố tình châm chọc, như một kẻ chiến thắng bước qua xác địch.
Chỉ khi nàng phạm tội thể tha thứ, Tiêu Lẫm mới thể tay với Thẩm gia.
Giữa và Thẩm Vãn Ngâm, đến lúc quyết một trận sinh tử.
Muốn yên thì thắng.
18
Đứa trẻ đối với Thẩm gia chỉ là một quân cờ.
Ngay đêm Thẩm Vãn Ngâm phạt, chính đích mẫu nàng đội mũ trùm kín, lén lút bước phủ từ cửa .
Bà còn dẫn theo một kẻ giỏi hạ độc.
“Tiện nhân đó trừ khử , Thẩm gia chúng và phủ Trấn Bắc Hầu mãi mãi sẽ rào cản. Con vô dụng thì để con tay.”
Tuy rõ mặt nhưng dáng khập khiễng cùng bóng lưng quen thuộc , rõ ràng là tên què đó.
Hắn cũng chọn đường sống, giờ học cách việc của nữ nhân hậu viện .
Lần dính vũng nước bẩn, vô tình giúp một phen.