Vân Mộng Trạch - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:45:11
1.
Từ khi mẫu qua đời, liền theo phụ phố tây bán hoành thánh, một bán là bán suốt năm năm.
Ngày cập kê, phụ dọn quầy sớm, dẫn tửu lâu ăn một bữa thật ngon.
Cơm no rượu đủ, phụ tủm tỉm hỏi : "Thư Nhi bây giờ lớn , ý thiếu niên lang nào ?"
Ta gặm đùi gà suy nghĩ nửa ngày, mặc dù là một bán hoành thánh nhưng cũng cản trở ánh mắt cao.
"Không ."
Phụ vuốt vuốt chòm râu để vài ngày của ông : "Vậy phụ tìm cho con một công tử nhà giàu diện mạo tuấn mỹ ?"
Khoảnh khắc đó đột nhiên hiểu tại ánh mắt cao, bởi vì là nữ nhi ruột của phụ , giống như ông đều thích mơ.
"Vậy thì tìm ."
Nằm mơ cũng cần trả tiền, nhất thời lanh mồm lanh miệng cũng là niềm vui, hôm nay uống chút rượu, ngày mai tỉnh rượu, nên thế nào vẫn cứ thế đấy, cũng sẽ bởi vì những lời mà đến tìm gây phiền phức.
2.
mà ngờ tới là, hai tháng thật sự vì chuyện mà đến tìm gây phiền phức.
Ngày đó đang lau bàn giữa chừng, liền thấy một chiếc xe ngựa khảm trân châu dừng quầy, một cô nương dáng yểu điệu bước xuống, y phục khác hẳn cửa tây rộn ràng nhốn nháo.
Nàng phất phất tay, lập tức vây thành một bức tường , bao vây , nàng cùng với quầy hoành thánh ở bên trong.
Nàng lấy khăn tay che mũi nhíu mày: "Ngươi chính là Ôn Vân Thư?"
Ta bắt chước dáng vẻ của nàng , cầm giẻ lau trong tay nhăn mày nhíu miệng gật gật đầu.
Nàng thấy liền hừ lạnh một tiếng: "Dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu, ngay cả tới cửa Tống phủ xin cơm cũng ngại đen đủi."
Ta thể hiểu tại bản mắng một trận, nhịn cơn lửa giận trào lên trong lòng.
Ta ném giẻ lau về phía nàng , mắt thấy vài giọt dầu đỏ sắp b.ắ.n tung tóe lên váy áo nàng . Nàng lẽ ngờ tới sẽ như , trong lúc cuống quít lùi về thì dẫm cái rổ ở bên cảnh, ngã chổng vó xuống đất.
Bọn gia nhân xung quanh xúm đỡ nàng dậy, thấy liền lạnh một tiếng: "Trên cô nương dính một bụi đất, nên ở quầy hàng của ô uế."
Nàng trừng một đôi mắt hạnh : "Đồ tiện nhân giáo dưỡng, tổ tông tám đời đốt hương đốt khói mới để cho ngươi cơ hội với Thái tử. Chỉ là đừng mơ mộng nữa, thứ hạ tiện giống như ngươi xách giày cho Thái tử thì ngài cũng sẽ chê ngươi bẩn."
Ta còn đang suy nghĩ nhân vật Thái tử trong lời của nàng là ý gì, thì nàng sai đập nát quầy hoành thánh của , đó thong thả ung dung chuẩn lên xe ngựa rời .
Từ nhỏ mẫu với , bao giờ để bản chịu oan ức, sống thật tùy ý khoái hoạt.
Ta cầm lấy con d.a.o phay ở bên cạnh ném tới, cắt đứt dây cương trói lưng ngựa, khi con ngựa hoảng sợ thì đột nhiên nhảy dựng lên, bộ xe ngựa va đập kịch liệt, hất tung đang lên xe ngựa xuống đất, gia nhân ở xung quanh còn kịp tiến lên cứu thì xe ngựa đổ xuống.
3.
Ta bệ đá ở đầu cầu một đám hoang mang rối loạn chạy tới cứu nàng .
Khi nàng cứu , thật cũng thương chỗ nào, chỉ là xây xước chút, y phục bẩn thỉu bất kham, khác hẳn dáng vẻ lúc mới xuống xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-mong-trach/chuong-1.html.]
Nàng đám gia nhân nâng đỡ, vẻ mặt kinh hoàng , một lát thì lóc : "Ôn Vân Thư, ngươi cứ chờ đó cho , Tống Y Ngọc tuyệt đối sẽ tha cho ngươi."
Nói xong liền dẫn rời .
Ta thoáng qua bàn ghế đập gãy, cạn lời tới cực điểm, đây là loại tai bay vạ gió gì đây.
Thôi , xem như nghỉ ngơi một ngày .
Ta chất những chiếc ghế còn dùng lên xe đẩy, kéo tặng cho những cụ già góa bụa. Khi mua bàn ghế mới thu dọn sắp xếp xong, trời cũng về chiều.
Ta ở cửa viện ấp ủ cảm xúc, chuẩn bước cửa liền ôm phụ lóc một trận, nhỏ vài giọt nước mắt bảo ông mua cho một cây kiếm mới. mà dụi mắt cả nửa ngày mắt mới thành công đỏ hoe, bước cửa thấy Tống Y Ngọc.
Nàng một cách rộng lượng thoả đáng, thấy liền thiết tiến lên lôi kéo tay : "Muội trở về , ở đây chuyện với bá phụ một hồi lâu mới chờ . Để xem xem, khí chất , còn là đích nữ nhà quyền quý ."
Sự khác thường tất yêu, quả nhiên, ở ghế bành phía Tống Y Ngọc, còn một vị lão nhân mặc quan phục thêu tơ vàng đang . Nhìn thấy , lão nhân dậy hành lễ : "Cô nương trở về, nô tài cũng tuyên chỉ ."
Ta phụ ấn xuống quỳ mặt đất, lão nhân xong một đống lời đường hoàng hoa mỹ, liền hiểu rõ, phong Thái tử phi, ngay ngày mai kinh thành thành hôn.
Ta liếc mắt phụ , ông đang cực kỳ vui vẻ, dáng vẻ chờ tranh công, giống như đang "Mau khen , xem phụ , bao."
Ta thoáng qua Tống Y Ngọc cũng đang quỳ, cái dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo buổi sáng còn nữa, lúc tuy nhưng trong mắt là lạnh nhạt và bất mãn.
Sau khi tiếp nhận chỉ dụ, vị công công già và Tống Y Ngọc liền rời .
Trước khi , Tống Y Ngọc còn giả mù sa mưa mà lau lau hai giọt nước mắt: "Còn ở cùng thêm một thời gian, nhưng dù hôm nay cũng là việc Hoàng Hậu nương nương, cần sớm ngày trở về. Đợi ngày hồi kinh, chúng gặp ."
Sau khi nàng rời , mới hỏi phụ : "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy , cô nương ban ngày vô duyên vô cớ đến đập quầy hàng của con, bây giờ bộ tịch những lời con hiểu. Còn cả thánh chỉ , phụ , ngài sẽ đem hết bộ ngân lượng của chúng mời đến hát tuồng cho con đấy chứ."
Phụ thở dài một .
"Không phụ với con , sẽ tìm cho con một lang quân như ý. Nghĩ nghĩ , trong thiên hạ , nếu về nhân phẩm khí độ tướng mạo và quyền thế, hai đứa nhi tử của Quý phi đương nhiên là lựa chọn hàng đầu. Chỉ tiếc là chậm một bước, nhị hoàng tử Mạnh Lương Thần Chương gia cướp mất . Chỉ thể oan ức nữ nhi ngoan của thành cùng Thái tử."
"Thái tử, ?" Ta sẵn lòng diễn kịch cùng phụ , chỉ cần ông vui vẻ là .
Phụ lắc đầu: "Tốt chứ, đương nhiên là . Chỉ là gả cho Thái tử, nhọc lòng nhiều chuyện, quản lý hậu cung quản lý phi tần , ôi chao, phiền phức."
Thật cũng để ý đến mấy cái , từ xưa đến nay bao giờ khó khác.
"Vậy Thái tử phi thể ngày ngày ăn cua sốt tương thịt kho tàu thịt dê hầm ?" Ta tiếp tục hỏi.
Phụ gật gật đầu: "Chỉ cần con ăn, mười ngự trù sẽ vây quanh ngay tại chỗ cho con."
"Vậy thì Thái tử phi , quyền thế tiền, gì ?"
Phụ lòng gật gật đầu: "Phụ ngay là con sẽ thích mà."
Chỉ là còn đợi hỏi thêm cái gì, phụ cửa còn dặn dò tự ngủ sớm, ông xử lý một chuyện.
Ta cần nghĩ cũng , ông đấu dế .
Từ khi ký ức đến nay, phụ mang theo giỏ tre đấu dế, thắng thì mua đồ chơi bằng đường cho ăn, thua thì xách bộ mặt buồn rười rượi oan ức: "Vận may của phụ lắm."
Ông bao giờ chịu thừa nhận thua, ông chỉ cần là chuyện mà ông thì chuyện gì là .